"Chi Vũ, tâm trạng của cậu không tốt à?"
So với sàn nhảy náo nhiệt ầm ĩ của quán bar thì bên hông của quán bar lại có vẻ hơi trầm tĩnh, không có người nào dám lui tới cả.
“Chi Vũ, cậu đừng uống nhiều như vậy, gần đây cậu thường xuyên bị đau nửa đầu, có thể là do vết thương cũ trước kia đấy. Đây không phải là chuyện nhỏ đâu..." Lê Hướng Bắc do dự hồi lâu mới lấy can đảm để khuyên anh một câu.
Người đàn ông bên trái nâng ly lên uống một hơi cạn sạch, đôi mắt anh lạnh lùng liếc về phía Lê Hướng Bắc.
Sau lưng Lê Hướng Bắc bỗng nổi lên một cơn gió lạnh, lập tức ngậm miệng lại.
Cũng bởi vì sân sau nhà Bùi Hạo Nhiên bị cháy, nếu không anh ta nhất định sẽ không phải một mình đối mặt với tên Nguyễn Chi Vũ âm u này.
Lê Hướng Bắc biết anh không thích nhất người khác nhắc tới những chuyện có liên quan đến vết thương cũ của mình, anh ta vội vàng chuyển đề tài, nói: "Đúng rồi, Chi Vũ, bên kia của cậu vẫn không có tin tức gì của Đường Duật sao?"
"Không tìm được ai người."
vietwriter.vn
Nguyễn Chi Vũ nhớ tới người anh em kia của mình, đôi lông mày càng nhíu chặt lại, tâm tình buồn bực, lại rót thêm nửa ly rượu Whisky.
"Đúng là chuyện kỳ lạ mà, thật vất vả mới tỉnh lại được, cuối cùng lại chơi trò mất tích." Lê Hướng Bắc hơi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Tuy nhiên tên Đường Duật kia vẫn luôn là một kẻ quái dị, mặc dù bọn họ đã quen biết cậu ta từ nhỏ, nhưng vẫn không ai hiểu được cậu ta cả. Lê Hướng Bắc nhớ nhất là mỗi lần so tài cùng tên đó, chỉ số thông minh của anh ta đều bị cậu ta đè bẹp.
Giống như Bùi Hạo Nhiên nói, cậu ta không muốn bị người khác quấy rầy, ngay cả Nguyễn Chi Vũ cũng không có cách nào cả.
Nhưng mà... rốt cuộc Đường Duật muốn làm gì vậy cơ chứ?
Khi Lê Hướng Bắc quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ bên kia, biểu cảm của anh ta có hơi kinh ngạc. Anh ta phát hiện Nguyễn Chi Vũ đã đặt ly rượu xuống, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm về phía mấy cô gái nóng bỏng ở đối diện.
Những người phụ nữ đối diện đó mặc quần tất sợi mảnh, váy hai dây màu đỏ tươi bó sát người, gương mặt trang điểm đậm, cũng đang nở một nụ cười quyến rũ nhìn về phía bọn họ.
Một trong những người phụ nữ đó đang đứng dựa vào quầy bar, chân phải hơi nâng lên, đôi chân dài của cô ta lộ rất sâu lên phía trên. Đến nơi này đều là dân chơi cả.
Nguyễn Chi Vũ muốn tìm bạn tình sao?
Trong đầu Lê Hướng Bắc lập tức hiện lên ý nghĩ này.
Tuy nhiên, một giây tiếp theo Lê Hướng Bắc đã cảm thấy suy nghĩ này của mình có chút ngu xuẩn. Nếu như các cô gái kia dám đến gần, năm vệ sĩ đứng trong góc nhất định sẽ là người đầu tiên đuổi bọn họ đi.
"Thật ra thì phụ nữ ấy à, chỉ cần bỏ tiền ra thôi là các cô ấy sẽ cảm động thấu trời đất rồi." Lê Hướng Bắc đột nhiên nói một câu như vậy.
vietwriter.vn
Quả nhiên, Nguyễn Chi Vũ nhìn về phía anh ta.
"Không biết ai đã chế tạo ra món súp gà độc dược, mà những người phụ nữ kia đều nhất trí cho rằng, người đàn ông nguyện ý tiêu tiền cho các cô ấy mới thật sự là tình yêu đích thực." Lê Hướng Bắc tiếp tục giảng đạo lý một cách nghiêm túc.
Bỏ tiền ra, đối với loại người như bọn họ là cách đơn giản tiện lợi nhất. Đối với những người khó theo đuổi thì đập thêm một ít trang sức, nhà cửa thì không có người phụ nữ nào không thể ngủ cùng được cả.
Tiêu tiền cho cô ấy...
Ngón tay thon dài của Nguyễn Chi Vũ cầm lấy ly rượu thủy tinh, nhẹ nhàng phe phẩy để hương thơm thuần khiết của rượu mạnh toát ra, con ngươi thoáng qua vẻ trầm tư.
Biểu cảm của Lê Hướng Bắc hơi ngưng lại, có ý ám chỉ nói: "Tuy nhiên có một loại phụ nữ ngoại lệ, có lẽ là do điều kiện quá tốt, dây thần kinh cũng quá dày."
Tuy nhiên, cũng không thể hoàn toàn trách Trần Tử Huyên được. Trình tự của cô có hơi khác biệt, Nguyễn Chi Vũ cho tới bây giờ chưa từng theo đuổi cô, càng không thể nói là có lời ngon tiếng ngọt nào cả.
Lên xe trước rồi mới bổ sung vé sau, trực tiếp bắt về nhà họ Nguyễn giam lỏng.
"Có thể tặng cho cô ấy ít trang sức, hoặc là dành ra chút thời gian ở cùng cô ấy hơn..." Phụ nữ như thể là một loại sinh vật không có cảm giác an toàn vậy. Các cô ấy luôn thích có ai đó ở bên cạnh mình.
Mặc dù Nguyễn Chi Vũ không nói ra, nhưng Lê Hướng Bắc dùng ngón chân đoán được, nhất định là chuyện xảy ra dưới tầng hầm lần trước nên Trần Tử Huyên mới sợ anh.
Đúng là kỳ quặc mà, rõ ràng thích người ta, lại muốn làm cho cô ấy sợ hãi. Sau đó bản thân lại ở đây rầu rĩ.
“Nếu không cứ đợi Trần Tử Huyên sinh em bé xong, hai người đi nghỉ tuần trăng mật đi...” Lê Hướng Bắc đưa ra một đề nghị hay.
Con ngươi của Nguyễn Chi Vũ hơi ngẩn ra, anh khẽ nhếch môi, muốn hỏi lại một câu gì đó thì đột nhiên điện thoại di động trên quầy bar vang lên.
"Có phải là điện thoại của Đường Duật không?"
Lê Hướng Bắc nhìn vào dãy số xa lạ trên điện thoại, kích động hỏi ngược lại.
Có rất ít người biết số điện thoại di động của Nguyễn Chi Vũ, hơn nữa còn dùng số lạ gọi tới...
Bọn họ đều rất lo lắng cho tình trạng của Đường Duật, dù sao năm đó anh ta bị thương quá nặng, làm người thực vật ở Mỹ nhiều năm như vậy, thân thể nhất định là có bệnh cũ.
Sắc mặt của Nguyễn Chi Vũ hơi nghiêm túc lại, ngón tay khẽ chạm để kết nối.
Anh còn chưa mở miệng, người ở đầu dây bên kia dường như rất hưng phấn, lập tức cao giọng hỏi một câu.
"Xin chào, xin hỏi anh có phải là Mark không?"
Là một giọng nói xa lạ, hơn nữa âm điệu nghe có vẻ hơi nịnh bợ.
Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi lớn, giống như sợ Nguyễn Chi Vũ nghe không rõ vậy. Mà Lê Hướng Bắc ngồi ở bên cạnh anh có thể nghe rõ cái tên tiếng Anh 'Mark' này, đó là tên tiếng Anh của Nguyễn Chi Vũ.
"Ừ." Nguyễn Chí Vũ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Đầu dây bên kia càng trở nên phấn khích khi nghe được giọng của anh, anh ta nói: “Mark à, xin chào, tôi đến từ lớp 301, cấp X5, trường Cao Trung thành phố C... Anh đã từng là trợ giảng của chúng tôi ấy..."
"Tuần sau, chúng tôi có một buổi họp lớp, không biết anh có muốn tham gia không?"
Lời nói của đối phương hơi dừng lại, giống như sợ bị từ chối vậy, trịnh trọng nhấn mạnh: "Không chỉ có lớp chúng tôi mà còn có những bạn học lớp khác cùng khối, phần lớn đều là tinh anh trong xã hội, bọn họ đều vô cùng hy vọng có thể gặp..."
"Không đi."
Nguyễn Chi Vũ không có kiên nhẫn, lạnh lùng nói hai chữ.
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của anh cũng hơi lúng túng một chút, anh ta nói tiếp: "Mark à, tôi nghe nói anh là người thành phố A, bữa tiệc lần này của chúng ta đúng lúc được chọn tổ chức ở khu nghỉ dưỡng thiên nhiên của thành phố A đấy..."
Bốp! Còn chưa kịp nói xong, điện thoại đã bị Nguyễn Chi Vũ cắt ngang, đập mạnh xuống quầy bar.
Lê Hướng Bắc không ngạc nhiên khi thấy anh cúp máy như vậy. Ngày thường đã có rất nhiều người trong vòng kinh doanh này tìm anh để xã giao rồi, huống chi là đám nhóc mới lần đầu bước vào xã hội này,
Nhưng nhớ lại chuyện trước kia, Lê Hướng Bắc vẫn luôn không hiểu.
Năm đó Nguyễn Chi Vũ tại sao lại vô duyên vô cớ chạy đến trường cao trung thành phố C kia làm trợ giảng nhỏ. Nếu để cho những học sinh này biết anh là ai, nhất định sẽ hù chết bọn họ mất...
Vẻ mặt của Lê Hướng Bắc đột nhiên cứng đờ lại, hình như Trần Tử Huyên cũng là học sinh của lớp đó.
Nguyễn Chi Vũ cầm lấy ly rượu, tâm trạng càng thêm cáu kỉnh vì cuộc điện thoại vừa rồi.
Theo đuổi phụ nữ thực sự quá phiền phức mà...
Đing Đing...
Điện thoại di động trong phòng ngủ không ngừng đổ chuông.
Trần Tử Huyên còn đang ở trong phòng tắm thoa kem dưỡng thể thì nghe thấy tiếng chuông, lập tức chạy ra ngoài.
Động tác của cô hơi vội vàng, như thể đang sợ bỏ lỡ điều gì đó vậy.
"Tiểu Chu?"
Đã 11 giờ tối, Trần Tử Huyên trực tiếp cầm điện thoại lên bắt máy, nghe thấy giọng của Chu Tiểu Duy. Cô còn tưởng là Nguyễn Chi Vũ...
"À, thật xin lỗi, đã trễ như vậy rồi mà còn quấy rầy thời gian làm việc của hai vợ chồng các cậu." Giọng nói của Chu Tiểu Duy hơi buồn buồn, rõ ràng là tâm trạng của cô ấy không tốt lắm.
"Anh ấy còn chưa về nhà." Trần Tử Huyên lo lắng hỏi: "Sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?"
Chu Tiểu Duy lập tức không khách khí với cô nữa, tức giận phát tiết lên nói: "Trần Tử Huyên, tớ nói cho cậu nghe, bây giờ tớ có cảm giác muốn nổ tung rồi!"
Trần Tử Huyên: "..."
"Tớ sắp không được rồi, thừa dịp chồng cậu còn chưa về nhà, cậu hãy làm một cái thùng rác để tớ tâm sự nhé. Tớ cần phải phát tiết một chút!"
"Cậu có biết cái hố kia của mẹ tớ sâu thẳm tuyệt vọng đến thế nào không. Hôm nay sau khi tớ nghe cuộc gọi của mẹ đã chạy về nhà, bàn bạc với bà ấy về chuyện hôn sự của anh trai. Tớ nói tiền của tớ đã trả tiền cọc hết rồi, vét sạch cũng chỉ còn khoảng 30.000 tệ. Bà ấy lập tức mắng tớ bảo mua nhà mà không bàn bạc với bà ấy..."
"Cuối cùng cậu biết thế nào không... Mẹ tớ, còn có thằng anh trai ham tiền cùng cha dượng họ vây quanh tớ lại, bắt tớ giao chìa khóa căn hộ của mình ra. Anh tớ không cần phải đi mua phòng tân hôn mới nữa, trực tiếp dùng căn hộ của tớ làm phòng tân hôn cho anh ta..."
"Cậu thật sự cho bọn họ rồi sao?" Trần Tử Huyên ngẩn ra.
"Cậu chưa nhìn thấy vẻ mặt xấu xí của chị dâu tương lai tớ đâu, chị ta nói căn hộ của tớ không phải ở trung tâm thành phố, chỉ có 80 mét vuông, quá nhỏ. Chị ta không biết rằng tớ phải tìm quan hệ mới miễn cưỡng cho trả tiền cọc trước, cứ làm như mua một căn nhà ở thành phố A đơn giản lắm vậy...” Chu Tiểu Duy tức giận đến lộn ruột.
Hai người bọn cô cứ trò chuyện như vậy, người luôn lạc quan như Chu Tiểu Duy cũng không tránh khỏi trầm mặc, cô ấy nói: "Trần Tử Huyên, tớ cảm thấy cuộc sống này thật sự mệt mỏi quá."
“Lúc học đại học, tớ được đi du học theo diện học bổng toàn phần, nhưng trường đại học kia của tớ hơn một nửa là con em nhà giàu dùng tiền để đi vào. Tớ phải đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, 4 giờ sáng đã dậy đọc sách. Thế mà người ta chỉ cần chơi đùa thôi đã cầm được bằng tốt nghiệp các loại rồi. Nghĩ lại thì tớ đã thua ngay ở vạch xuất phát, dù có cố gắng thế nào cũng vô ích..."
"Thật vất vả tớ mới có được một tổ ấm nhỏ của mình, lại sắp bị cướp đi!"
Tâm trạng của Trần Tử Huyên cũng nặng nề theo, cô nói: "Tiểu Chu, đừng để ý đến bọn họ, giấy tờ bất động sản là tên của cậu. Cậu dựa vào đâu mà phải nghe theo lời của bọn họ cơ chứ."
"Tớ cũng không ngu như vậy, tớ sẽ xử lý." Tâm tình không vui của Chu Tiểu Duy cũng chỉ phát tiết một tí vậy thôi.
Tuy nhiên, có một số việc, cô ấy đã thật sự nhìn thấu, cô ấy nói: "Bây giờ tớ muốn tìm một người đàn ông nguyện ý tốt với tớ, không quan tâm vẻ ngoài hay xuất thân của anh ấy, chỉ cần cùng nhau cố gắng, những chuyện vụn vặt trong cuộc sống có người chia sẻ trò chuyện một chút, vậy là đủ rồi."
"Trần Tử Huyên, nếu như anh chồng mập nhà cậu đối xử tốt với cậu, vậy thì cậu nên quý trọng anh ấy đấy, gặp được nhau cũng không dễ dàng gì rồi."
Trần Tử Huyên cầm điện thoại di động, đột nhiên trầm mặc lại.
Trừ lần trước Nguyễn Chi Vũ mang cô đến phòng ngầm dưới đất hù dọa ra, thì thật ra...
"Anh ấy đối xử với tớ rất tốt..." Cô thấp giọng lẩm bẩm.