Trần Tử Huyên đứng ở trung tâm của bữa tiệc trong đại sảnh của nhà họ Đường, ánh đèn pha lê chiếu lên khuôn mặt thanh tú của cô, nhưng cô lại nghiêm túc cau mày nhìn những người đi ra đi vào, quần áo sang trọng, vui vẻ nói chuyện với nhau, những người tới đây đều đến chúc mừng sinh nhật bà Đường.
"Nguyễn, cậu cậu...cậu Nguyễn..."
Trần Tử Huyên kéo người đàn ông bên cạnh từng bước đi về phía sảnh tiệc, dọc theo đường đi luôn nghe thấy vài giọng nói lắp bắp lấy lòng: “Có thể gặp cậu Nguyễn ở đây là vinh hạnh của tôi..."
Nguyễn Chi Vũ không quan tâm lắm đến những người này, mặt anh không chút thay đổi, khẽ gật đầu.
"Cậu Nguyễn dạo này có khỏe không? Năm mới tôi đã tới nhà họ Nguyễn nhưng không gặp cháu, nhiều năm đã không gặp, sợ cháu cũng không nhớ lão già này là ai rồi... "
vietwriter.vn
Lê Hướng Bắc vẫn mang theo vẻ mặt tươi cười thường ngày, anh ta thản nhiên nói: "Bác, tiểu bối như chúng cháu sao có thể quên bác được, bác bây giờ vẫn đang trong thời kỳ trẻ khỏe, cháu ở nhà xem TV đều nghe thấy giọng của bác, muốn quên cũng không quên được."
"Hướng Bắc, cháu thực sự rất biết cách khiến người khác vui vẻ, rất giống với tính của ông nội cháu hahaha..."
Lê Hướng Bắc đang nói chuyện với một người đàn ông trạc tuổi 60, những cuộc nói chuyện xã giao giống như vậy luôn xảy ra ở những bữa tiệc.
Trần Tử Huyên rất ngạc nhiên, hôm qua cô vừa thấy ông lão này phát biểu trên bản tin mới nhất với vẻ mặt nghiêm nghị mà hôm nay lại có thể gặp ở đây, cô bí mật kéo kéo cánh tay của Nguyễn Chi Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Ông, ông cụ này không...không phải là...."
"Cô gái này là..." Động tác lén lút như vậy thật sự là không đúng lắm, cuối cùng đối phương lại là người đầu tiên lên tiếng.
"Vợ tôi, Trần Tử Huyên."
Nguyễn Chi Vũ ngẩng đầu lên, sau đó nhìn sang người phía bên kia rồi trả lời.
Lần đầu tiên đối mặt với một nhân vật nổi tiếng hay xuất hiện trên TV, Trần Tử Huyên có chút khẩn trương, cô lập tức đứng thẳng, ngoan ngoãn gọi: "Chào bác Lệ ạ."
vietwriter.vn
Khi ông cụ nghe thấy tiếng "bác Lệ" của cô thì khẽ đờ ra một giây, sau đó lập tức vui mừng, đôi mắt híp lại nở nụ cười: “Hóa ra cháu chính là người vợ mới cưới của cháu Chi Vũ sao, thật xinh đẹp, dịu dàng trang nhã, ôn nhu động lòng người... "
Lê Hướng Bắc đứng ở một bên, anh ta bưng một ly cocktail từ khay của người phục vụ lên, vừa định nhấp một ngụm thì nghe thấy câu "ôn nhu động lòng người" của bác Lệ, hai mắt trợn tròn, suýt nữa phun ra một ngụm rượu.
Phụt…
Nếu Trần Tử Huyên ôn nhu thì trên đời này không còn phụ nữ nữa!!
Ai trong giới này mà không biết người vợ bảo bối của Nguyễn Chi Vũ - Trần Tử Huyên có tính cách nóng nảy và tùy hứng, không có việc gì thì đừng trêu chọc tới cô chứ.
"Tử Huyên, bác nghe nói cháu là con gái duy nhất của nhà họ Trần, hiện tại mang thai có phải hơi chán không, mấy đứa trẻ nhà họ Lệ cũng trạc tuổi cháu, phụ nữ luôn thích làm đẹp, nếu mấy đứa nó nhìn thấy cháu chắc chắn sẽ quấn lấy cháu để hỏi về vấn đề chăm sóc da, cháu có chuyện gì phiền lòng thì cũng có thể tâm sự với bọn họ..."
Ông cụ mặc quần áo trang trọng uy nghiêm đột nhiên nói chuyện, hơn nữa còn thân thiết gọi cô là "Tử Huyên, sau đó nói một câu dài.
Trần Tử Huyên có chút ngạc nhiên, ấn tượng trước đây về ông cụ hoàn toàn bị thay đổi.
Cô nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, người đàn ông bên cạnh tự nhiên vuốt vài sợi tóc rối trên vai cô, thay cô trả lời: "Bác Lệ, cô ấy mệt rồi, cần nghỉ ngơi một lát..."
Vẻ mặt nhiệt tình của đối phương bị câu nói lạnh lùng mà trong trẻo của Nguyễn Chi Vũ làm biến mất, ông ta đột nhiên có chút xấu hổ, lập tức nói: "Vậy thì...được rồi, chú ý thân thể, mang thai quả thực rất mệt mỏi, nên nghỉ ngơi nhiều chút..."
Vẻ mặt Trần Tử Huyên đông cứng, khẽ gật đầu với bác Lệ kia: “Vậy cháu đi trước, mọi người tiếp tục nói chuyện."
Cô nhớ có lần bác Lệ này đã đến nhà họ Nguyễn tìm ông cụ Nguyễn, hình như là có chuyện muốn nhờ nhưng ông cụ Nguyễn không đồng ý, có lẽ nhiệt tình như vậy là vì có mục đích riêng.
Nguyễn Chi Vũ không bao giờ để cô tham gia vào những chuyện phức tạp này, theo thói quen dặn dò cô một câu: “Ngồi ở chỗ kia, đừng chạy lung tung."
“Em biết rồi.” Hôm nay cô rất ngoan ngoãn.
Nhà họ Đường cũng xuất thân từ việc kinh doanh, nhưng còn kém xa gia sản nhà họ Nguyễn đã từng buôn vũ khí, Trần Tử Huyên tùy tiện tìm một chỗ trong góc ngồi xuống, ánh mắt phức tạp quan sát vẻ lộng lẫy xa hoa của nhà họ Đường, trước đó cô cảm thấy nơi này vô cùng xo hoa và tráng lệ, nhưng đã sống nửa năm ở nhà họ Nguyễn nên cô không còn cảm thấy kinh ngạc như trước đây nữa.
Chủ nhà họ Đường vẫn như như cũ, nhưng có điều là: “Cậu ta đâu?"
Trần Tử Huyên vươn cổ nhìn xung quanh để tìm kiếm hình bóng mà mình muốn thấy.
Đường Duật hôm nay không ở đây sao?
Cô mang bụng bầu chạy lung tung cũng không hợp lý cho lắm, bữa tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, Trần Tử Huyên kiên nhẫn ngồi chờ đợi, cô nghĩ lát nữa sẽ có thấy thấy anh ta lên sân khấu.
Tốt xấu gì Đường Duật cũng là cháu trai duy nhất của nhà Đường... cho dù anh ta chỉ là con ngoài giá thú.
Phục vụ trong sảnh tiệc nhiệt tình mang cho cô một ly nước trái cây và một chiếc bánh tráng miệng, Trần Tử Huyên ngồi một mình bên chiếc bàn tròn nhỏ và dùng nĩa chọc vào chiếc bánh mousse.
Ở phía xa, Nguyễn Chi Vũ và Lê Hướng Bắc đang nâng chén xã giao với một vài người bề trên, thỉnh thoảng Nguyễn Chi Vũ sẽ liếc nhìn cô.
Trần Tử Huyên nhìn người đàn ông của mình như mặt trăng được những ngôi sao vây quanh, lông mày hơi nhíu lại, điều đó có nghĩa là Nguyễn Chi Vũ đang không vui lắm, nhưng những người xung quanh không nhận ra, có lẽ là vì đang kích động khi có thể nói chuyện với Nguyễn Chi Vũ nên ai cũng ra sức bắt chuyện với anh.
Trần Tử Huyên nhấp một ngụm nước trái cây, ngán ngẩm nói: "Khối băng này quá coi thường người khác rồi, tốt xấu gì cũng phải cười một cái chứ..." Xem ra Nguyễn Chi Vũ cũng không thích giao du với đám người này cho lắm.
"Nguyễn Chi Vũ và nhà họ Đường có quan hệ tốt với nhau sao?"
Trần Tử Huyên đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, đây là lần đầu tiên Nguyễn Chi Vũ chủ động đến dự tiệc, hơn nữa chỉ là tiệc sinh nhật của một bà chủ.
"Tôi nghe nói hôm nay ông Đường và bà Đường sẽ lên sân khấu tuyên bố về hưu, vậy ai sẽ là người nắm quyền..."
"Là ai thì cũng không cần quan tâm, nhưng nhất định không phải cái tên ngu ngốc đó."
Cách bên tay phải của Trần Tử Huyên không xa, có một vài quý cô đang xì xào, Trần Tử Huyên không nghe được họ đang nói gì, cô tò mò nhìn họ.
Bọn họ nói tên ngu ngốc cái gì cơ?
Những người phụ nữ kia cũng chú ý đến Trần Tử Huyên.
"Không phải, không phải bạn gái của tên ngốc đó... đó là cháu dâu nhà họ Nguyễn..."
Nhóm phụ nữ kia nhanh chóng giải tán, cô chỉ mơ hồ nghe thấy 'cháu dâu nhà họ Nguyễn', Trần Tử Huyên không có hứng thú với mấy cô gái đó, đúng lúc lại nhớ tới Chu Tiểu Duy nên gọi cho Chu Tiểu Duy.
"Tiểu Duy, cậu còn ở bệnh viện không, hiện tại cảm thấy thế nào?"
"Bà đây xuất viện rồi, sống rất vui vẻ, Trần Tử Huyên, cậu không cần lo lắng cho tớ."
Trần Tử Huyên lắng nghe giọng nói tràn đầy sức sống của cô ấy, có lẽ không sao rồi.
"Hiện tại cậu đang ở đâu, trở về thành phố A chưa?"
"Hiếm khi tới thành phố F, tớ định đi mua sắm đã..." Chu Tiểu Duy hứng trí nói mình muốn tới vài thị trấn cổ để du lịch.
"Tiểu Duy, cậu đừng đi đến khu phố cổ kia, bên đó không có gì vui đâu, còn có nhiều trộm cắp nữa..."
Chu Tiểu Duy cầm điện thoại nghe Trần Tử Huyên nói về một loạt về các kế hoạch đi du lịch ở thành phố F thì sửng sốt một hồi: “Trần Tử Huyên, hình như cậu rất hiểu thành phố F này thì phải?"