Mục lục
Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô Trần là vợ của anh Nguyễn sao?” Vẻ mặt mọi người vô cùng kinh ngạc, và thêm vào đó là sự khiếp sợ hoảng loạn nhiều hơn nữa: “Giám đốc Hạ, chuyện này, đây là sự thật sao?”



Sắc mặt Hạ Vân Lệ lúc này đã cực kỳ khó coi rồi, nếu không phải do ánh đèn góc này có hơi tối một chút thì họ thậm chí có thể thấy rõ cô ta đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn vị khách không mời mà tới đang ngồi đối diện kia.



“Cô Lưu, đây là bữa tiệc tụ tập nhỏ của chúng tôi, xin hỏi cô tới đây làm gì!”



Những từ phía sau cô ta nhấn mạnh hơn, lời nói này cũng chỉ có phụ nữ với phụ nữ mới có thể nghe ra.



“Dạo gần đây tôi rảnh rỗi quá, đúng lúc tôi trở thành hội viên ở câu lạc bộ này, đang buồn chán nên muốn vào đây xem thử thế nào.”



Lưu Oánh Oánh không hề kiêng kỵ hình tượng, cô ta châm điếu thuốc đưa lên miệng, thở ra một hơi khói trắng, quay đầu nở nụ cười lẳng lơ không đứng đắn, nhìn về phía những người khác.



“Tôi vừa bước chân vào đây đã thấy những người bạn trong nhóm cô đang rất hứng thú với cô Trần kia, bọn họ hỏi cô, mà cô Hạ lại giả vờ không muốn nói.”



Cô ta nhún vai, giọng điệu và cách nói năng khá thong dong thành thục, giống như là đang nói giỡn: “Nên tôi đành phải làm việc thiện, nhắc nhở bọn họ một câu, không nhỡ họ lại không cẩn thận đi đắc tội với bảo bối của cậu chủ Nguyễn, lại rước thêm phiền phức.”



Những gì cô ta nói, mọi người ở đây đều nghe vô cùng rành mạch.



Mọi người đều là người khôn khéo, họ không nhìn Hạ Vân Lệ bằng vẻ mặt thắc mắc hay mở miệng hỏi gì nữa, mà ánh mắt lại chuyển lên người vị khách xa lạ kia, bắt đầu đánh giá cẩn thận.



Lưu Oánh Oánh, mọi người ở đây đều biết đến người phụ nữ này, nữ nghệ sĩ đình đám một thời ỷ vào việc là bạn gái của Nguyễn Chi Vũ mà kiêu ngạo vô cùng, nhưng nghe nói cô ta đã đắc tội gì đó với Nguyễn Chi Vũ nên từ nay về sau sẽ không có công ty điện ảnh nào dám ký kết hợp đồng với cô ta.



Cô ta xuất hiện như vậy, nhìn khuôn mặt này của cô ta, lại nhìn người phụ nữ đang ở sân bắn kia.



Trong lòng mọi người lập tức nghĩ về điều gì đó.



“Thì ra, thì ra cô Trần là vợ của chủ tịch Nguyễn, thảo nào tôi thấy anh Lê lúc nào cũng chiếu cố cô ấy.”



“Đúng vậy, tôi đã sớm nhận ra, khí chất của cô Trần và mấy người mẫu khá không giống nhau.”



Một đám nói vuốt đuôi, trên mặt thì treo nụ cười tươi tắn, nhưng lời nói ra thì toàn giả dối.



Nếu sớm biết cô Trần là cháu dâu nhà họ Nguyễn thì bọn họ đã không lúc nào cũng quấn lấy Hạ Vân Lệ rồi, chính chủ đã tới đây rồi, còn tuyển chọn cái gì nữa, đến lấy lòng cũng không kịp nữa rồi.



“Giám đốc Hạ, vậy thì chuyện quảng cáo đó, chúng tôi muốn bỏ phiếu lại lần nữa…”



“Không sai, tôi cảm thấy quảng cáo của cô Trần cũng không tồi.”



Đám người kinh doanh ham lợi ích bẩn một cách vô đạo đức, đầu ngọn gió thay đổi thì mọi quyết định cũng thay đổi theo.



“Việc này vẫn nên để tùy đạo diễn quyết định đi, công ty làm việc có nguyên tắc.”



Hạ Vân Lệ bị bọn họ thi nhau chất vấn, sắc mặt cô ta càng ngày càng trở nên khó coi hơn, chuyện quảng cáo đã quyết định tuyển chọn Hàn Lộ, nhưng giờ sợ Hàn Lộ cũng không dám nhận.



“Cô Hạ, nhìn qua có vẻ như cô không hòa thuận với vợ anh Nguyễn lắm thì phải nhỉ, điều này không tốt đâu nha.”



Hạ Vân Lệ thấy cô ta tới đây đêm nay rõ ràng là nhằm vào mình, cơn tức trong lòng dâng trào. Lưu Oánh Oánh phải thật nghèo túng mới đúng, nhưng nhìn cô ta hôm nay cả người dát đầy hàng hiệu, mặt dây chuyền kim cương đỏ, giống như đang đi rêu rao khắp nơi.



“Cô Lưu đã tìm được ngôi nhà tiếp theo rồi sao? Xem ra cô đang có những ngày tháng không tồi nhỉ.”



“Cũng có thể nói vậy, dù sao cũng có đàn ông cho tôi tiền tiêu, những trang sức kim cương quan trọng trong những buổi đấu giá tôi cũng không thiếu, chứ đâu cần giống cô Hạ đây, vất vả đi làm hài lòng người khác như vậy.”



Cô gái họ Lưu này nói chuyện vô cùng thảnh thơi, trông hệt như phong thái một quý bà giàu có quyền thế, Hạ Vân Lệ không thích thái độ của cô ta, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái mà hỏi lại: “Lưu Oánh Oánh, tôi nhớ giữa chúng ta đâu có cuộc chơi nào đâu, hơn nữa cô phải rất hận Trần Tử Huyên mới phải chứ nhỉ?”



“Tôi hận cô ta, đương nhiên là tôi hận cô ta.”



Bọn họ đang ngồi đối diện nhau, cách nhau bởi một chiếc bàn có lan can chạm khắc tinh xảo. Lúc này Lưu Oánh Oánh đột nhiên chống khuỷu tay lên mặt bàn, ghé sát tai cô ta thăm dò, nói nhỏ, giọng nói tràn ngập sự oán hận nguyền rủa: “Tôi hận đến nỗi không thể khiến Trần Tử Huyên chết quách đi!”



Sự ghen ghét của phụ nữ thật kinh khủng.



Hạ Vân Lệ cũng chán ghét Trần Tử Huyên, nhưng chưa đến nỗi hận.



“Lưu Oánh Oánh, cô đã biến mất lâu như vậy rồi, giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, rốt cuộc đêm nay cô tới đây là vì cái gì?”



“Tôi vẫn luôn ở đây, ai nói tôi biến mất, do tôi còn bề bộn nhiều việc thôi.”



Sự ghen ghét một giây trước bỗng lắng xuống, cô ta chống ngón tay trắng nõn lên đôi môi đỏ của mình, cười cười, vẫn là dáng vẻ quyến rũ nhu mì đó.



“Cô nhìn bên kia kìa…” Ngón tay Lưu Oánh Oánh chỉ về phía sân bắn.



Hạ Vân Lệ nhìn theo với nét mặt phức tạp, khoảnh khắc đó, cô ta giật mình rồi thoáng ngẩn người.



Ở sân bắn bên kia chỉ có mình Trần Tử Huyên luyện tập, dù ban đầu có hẹn trước e rằng cũng không dám vào gây trở ngại.



Nhất là bây giờ, vị huấn luyện viên với kỹ thuật bắn súng điêu luyện dường như đã không còn biện pháp gì với cô nữa nên chỉ đành lui ra phía sau. Mà lúc này, người bắt hai tay Trần Tử Huyên phải cầm súng chính là chủ tịch Nguyễn của bọn họ. Nguyễn Chi Vũ đứng phía sau Trần Tử Huyên, đôi tay anh nắm lấy tay cô, tay cầm tay chỉ cô cách điều khiển hướng súng.



“Tâm phải tĩnh, nhìn phía trước.”



“Phải quên hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu, nhìn thẳng vào mục tiêu…”



Khuôn mặt Trần Tử Huyên bỗng ửng đỏ, anh nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô, giọng nói trầm thấp, vô cùng mềm mại, không có cái gì gọi là dịu dàng, mà tuyệt đối nghiêm túc.



“Tôi tự làm được.” Cô có chút lúng túng, không muốn để anh dạy.



“Nghe lời!”



Nguyễn Chi Vũ dạy dỗ cô, buột miệng thốt ra.



Tốt rồi, cô không hiểu vì sao tim mình lại đập loạn một nhịp, sau đó súng kêu đoàng một tiếng, lại bắn trượt.



Cũng không biết đã lãng phí bao nhiêu viên đạn, Trần Tử Huyên bắt đầu hoài nghi bản thân có phải đã quá ngu dốt ở phương diện này hay không, hàng mi dài hơi hơi rũ xuống, tròng mắt sáng ngời thoáng lộ vẻ tự ti.



Giờ này khắc này cô chỉ muốn tránh thoát người phía sau, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này, cái nơi chỉ khiến cô có thêm cảm giác hổ thẹn.



Rồi đột nhiên, Trần Tử Huyên cũng không rõ có phải cô gặp ảo giác hay không, giọng nói trầm thấp có phần phức tạp của anh nhẹ nhàng lướt qua tai cô, một câu nói của anh vang lên.



[Trần Tử Huyên, tôi muốn em… Học được cách tự bảo vệ chính mình.]



Vẻ mặt cô mờ mịt, cô nhanh chóng quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhưng giữa mày anh vẫn lạnh nhạt thờ ơ như cũ, cũng chỉ có tròng mắt sâu thẳm kia là lộ ra cảm xúc.



Đoàng.



Lại một phát súng nữa, là ở giữa hồng tâm.



Tâm phải tĩnh.



Anh đang đứng ngay phía sau cô, không cần phải sợ gì cả.



Vị huấn luyện viên kia hoan hô một tiếng, bắt đầu vỗ tay cổ vũ: “Cô Trần, cô có khả năng bắn súng trời cho đấy.”



Ở bữa tiệc gặp mặt bên này cũng có chút thay đổi, mọi người nhìn chằm chằm về phía sân bắn bên kia, trong lòng nghĩ nghĩ không biết có nên chạy tới khen ngợi, để có một chút cảm giác tồn tại không.



Đó chính là vợ chủ tịch Nguyễn đấy.



Tiếng nói xung quanh bủa vây, không ai chú ý đến Hạ Vân Lệ bên này.



“Cô Hạ, hay là chúng ta đánh cược đi.”



Lưu Oánh Oánh đột nhiên dùng giọng điệu kỳ quái nói chuyện với cô ta, giống như là những người bạn bình thường đang nói chuyện phiếm với nhau, cô ta nói tiếp: “Tôi cược Trần Tử Huyên dù có thế nào cũng không giành được quảng cáo lần này của IP&G.”



“Vậy sao, thì ra cô đang cố tình muốn thua tôi, lấy lòng tôi sao?”



Hạ Vân Lệ nói câu này có phần hơi trào phúng, rõ ràng Trần Tử Huyên có thể thắng.



“Hạ Vân Lệ, cô thật sự chưa hiểu rõ anh ấy.” Lưu Oánh Oánh búng búng điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay cô ta, cuối cùng lại đưa lên miệng hít một hơi, nhớ lại chuyện cũ, không kiên nhẫn dập tắt điếu thuốc trong khay gạc tàn thủy tinh ở trên bàn.



Khi ngẩng mặt lên lại là nụ cười quyến rũ: “Nguyễn Chi Vũ ấy à, anh ta có một thói quen, anh ta có thói quen đem giấu những đồ vật mà anh ta yêu nhất đi, và sẽ không chia sẻ chúng với bất kỳ kẻ nào.”



Cho nên anh càng muốn giấu món đồ ấy đi, cô ta càng phải đem ra nói cho cả thiên hạ biết, để Trần Tử Huyên bại lộ ra ngoài, khiến cô chết không toàn thây…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK