Mục lục
Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






Lê Hướng Bắc cũng không đoái hoài gì tới hình tượng công tử nhà giàu ngày thường của mình, sắc mặt lo lắng nhào tới nâng lên từng chút một. Mặc cho trời mưa to, ai nấy đều hộ gọi tên của Trần Tử Huyên, tâm trạng người nào cũng đầy thấp thỏm lo âu.


Trong lúc đó bất chợt Nguyễn Chi Vũ quỳ xuống, đè nén rất nhiều tâm tình mà đấm một quyền xuống đống bùn đất phế tích bên dưới.


Từng quyền đấm xuống, đập vào mắt những người ở đó đều là tia lo lắng không thể giấu nổi. Bọn họ đều biết trong hoàn cảnh như vậy đội cứu viện chắc chắn sẽ không thể tới kịp, mà người bị chôn ở phía dưới cũng đã sớm thành...



Anh có tâm trạng đó, tâm trạng tràn đầy hối hận và bất lực. Anh cảm thấy hận cả bản thân mình, ngay lúc này cũng không thể làm được chuyện gì. Chuyện này không thể xảy ra được, không thể.


Lê Hướng Bắc nhìn anh, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.


Anh ta không biết người vẫn luôn lãnh đạm như Nguyễn Chi Vũ cũng có thể quan tâm tới một người phụ nữ nhiều đến như vậy.


Mưa vẫn ồ ạt rơi xuống như lúc trước, tiếng sấm cũng không ngừng vang lên. Bất chợt Lê Hướng Bắc mơ hồ nghe được phía sau truyền đến một vài âm thanh...




Vẻ mặt hoảng sợ và cáu kỉnh của Nguyễn Chi Vũ khiến những người đi theo cảm thấy sợ hãi, bọn họ không dám chần chừ mà nhanh chóng lao vào cứu viện. Lúc này chỉ có Lệ Hướng Bắc quay đầu nhìn về phía sau.


Đột nhiên khuôn mặt Lê Hướng Bắc bày ra vẻ sợ hãi như thể nhìn thấy ma.


Một giây sau anh ta lao về phía trước nắm lấy vai Nguyễn Chi Vũ, có chút kích động không nói nên lời: "Chi Vũ, nhìn đi, nhìn phía sau..."


Nguyễn Chi Vũ hoàn toàn phớt lờ cho đến khi Lê Hướng Bắc lo lắng hét lên: "Trần Tử Huyên chưa chết, cô ấy ở phía sau!"


Thân thể Nguyễn Chi Vũ có chút chấn động, anh kinh ngạc ngẩng lên nhìn Lê Hướng Bắc. Trong chớp mắt Lê Hướng Bắc vô cùng sửng sốt, bởi vì anh ta nhìn thấy hai mắt Nguyễn Chi Vũ đỏ bừng.


Trước khi Lê Hướng Bắc kịp hoàn hồn, Nguyễn Chi Vũ đã vội vàng đứng dậy và chạy về phía sau anh ta.


Thân thể dính đầy bùn đất bẩn thỉu của Nguyễn Chi Vũ cũng được cơn mưa gột rửa phần nào. Tiếng bước chân lộn xộn mà trước đây anh chưa từng có, ánh mắt đầy kinh ngạc, phức tạp, cũng như ẩn chứa sự ngạc nhiên không thể hiểu nổi.


Anh đứng trước mặt Trần Tử Huyên, duỗi tay lướt qua gò má cô. Trần Tử Huyện ở đối diện có vẻ sợ hãi trước biểu hiện của anh nên nhất thời không nhúc nhích.


Sau đó khi Trần Tử Huyên muốn mở miệng, Nguyễn Chi Vũ đã bước tới và ôm cô một cách dứt khoát.


Anh không ngừng dùng sức mà ôm lấy cơ thể ấm áp này.


Trần Tử Huyên cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị anh ôm chặt, cơ thể hai người dưới mưa như thể dán chặt vào nhau. Phản ứng đầu tiên của cô chính là đẩy anh ra, nhưng...


Cô không ngờ được Nguyễn Chi Vũ lại ôm chặt lấy mình, cơ thể không ngừng run lên như thể anh đang đè nén cảm xúc hoặc đang sợ hãi vậy.


Sợ hãi? Làm sao một người như Nguyễn Chi Vũ có thể hiểu được từ sợ hãi cơ chứ?


Trần Tử Huyên thấy điều này thật nực cười, nhất là khi cô nhớ đến những lời nói máu lạnh của anh trước đây.


“Buông ra! Đừng chạm vào tôi.” Cô bày ra vẻ mặt chán ghét, đáy mắt có chút bài xích.


Đám người Lê Hướng Bắc cầm ô chạy về phía họ: "Trần Tử Huyên, cô không sao là tốt rồi, chúng tôi cứ tưởng cô sẽ bị chôn vùi trong ngôi nhà này.”


Khi nghe thấy giọng nói của Lê Hướng Bắc, Nguyễn Chi Vũ dường như tỉnh táo trở lại.


Anh buông người phụ nữ trước mặt mình ra, sự lạnh lùng thường có trên khuôn mặt anh lúc này được thay bằng sự lúng túng, có lẽ anh nhận ra lúc nãy mình có chút thất thố.


Trần Tử Huyên lạnh lùng lùi về phía sau, không thèm nhìn anh lấy một cái.


Mưa to kèm theo sấm sét, bầu không khí hoang tàn trước mặt có chút gì đó kỳ lạ.


Một chiếc ô che trên đầu Trần Tử Huyên, có ai đó muốn làm


20220216170644-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK