Nhưng thật sự quá đau...
"Rất xin lỗi..." Cô nghẹn ngào nói ra ba chữ.
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ nhìn cô càng lúc càng sâu sắc: "Cô nói gì, nói to lên một chút!" Anh lạnh giọng quát một câu.
"Rất xin lỗi!"
Trần Tử Huyên ngửa đầu lên, nhìn thẳng vào anh, đáy mắt cất giấu sự quật cường nhưng cũng chỉ có thể khuất phục.
Nguyễn Chi Vũ nhìn vào đôi mắt cô, không hiểu sao có chút không nỡ.
Anh lạnh lùng cảnh cáo một câu: "Sau này tốt nhất cô nên an phận một chút cho tôi." Rồi bước lên một bước, bế cô lên.
Bây giờ Trần Tử Huyên không chống đối nữa, cả người căng thẳng được anh ôm xuống lầu.
Cô rúc vào lồng ngực rắn chắc của Nguyễn Chi Vũ không dám động đậy, có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ và cả hơi thở lạnh lùng riêng biệt của anh.
Người đàn ông này thật sự khó chung sống...
VietWriter.vn
"Cậu chủ."
Bên ngoài khu nhà ở, tài xế của nhà họ Nguyễn đang định lên lầu tìm Trần Tử Huyên. Anh ta hoảng hốt khi thấy Nguyễn Chi Vũ ôm cô đi xuống.
"Mở cửa xe." Giọng Nguyễn Chi Vũ trong veo mà lạnh lùng vang lên một câu dặn dò.
Trần Tử Huyên bị Nguyễn Chi Vũ nhét vào trong xe, nét mặt cô rất khó chịu.
Nhất là lúc anh cúi người thắt dây an toàn cho cố, cơ thể hai người kề sát vào nhau, Trần Tử Huyên cảm. thấy rất xấu hổ nên theo bản năng xoay người một cái.
"Trần Tử Huyên!"
Nguyễn Chi Vũ đen mặt lập tức ngẩng đầu lên, giọng nói trầm xuống mang theo sự cảnh cáo, buồn bực gọi tên cô.
Trần Tử Huyên cứng đờ người, theo bản năng không dám động đậy nữa.
Không biết là tâm trạng gì mà lúc bị người đàn ông này gọi tên, mặt cô bất chợt đỏ lên.
"Đưa cô ấy về nhà họ Nguyễn rồi để quản gia xem xét vết thương trên chân cô ấy."
Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng căn dặn lái xe, dùng lực đóng cửa xe lại, cuối cùng còn nhìn cô gái trong xe không rõ có ý gì, nói: "Tôi không muốn cưới một người bị tàn phế!"
Trần Tử Huyên bị anh dạy dỗ, nhếch môi không dám phản bác.
Xe chở Trần Tử Huyên vững vàng chạy xa dần, Nguyễn Chi Vũ đứng im tại chỗ, nhìn bóng xe dần biến mất bằng ánh mắt đăm chiêu...
"Nguyễn Chi Vũ, không phải cậu đi lên đó bắt gian, giận dữ quá nên đánh người ta tàn phế luôn đấy chứ?"
Đột nhiên ở một hướng khác, Lê Hướng Bắc cười ha ha đi về phía bên này, anh ta tận mắt nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ ôm cô gái kia xuống. Cậu ta biết thương hoa tiếc ngọc từ bao giờ vậy chứ?
"Cậu tra ảnh chụp thế nào rồi?" Nguyễn Chi Vũ không để ý đến lời trêu chọc của anh ta, mặt nghiêm khắc hỏi ngược lại một câu.
Lê Hướng Bắc thấy nét mặt này của anh cũng không dám sờ suất, mở miệng nói một cách chi tiết: “Chỉ có ảnh màu, còn trước mắt vẫn chưa có tin tức từ ảnh chụp MMS thẻ vũ trụ..."
Nói xong, Lê Hướng Bắc rũ mắt nhìn màn hình di động trên tay Nguyễn Chi Vũ...
Trên màn hình di động là một ảnh chụp một đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau cùng một chỗ được chụp ở một góc đặc biệt, đó chính là Trần Tử Huyên và Triệu Dịch Kiệt.
Ngón tay Lệ Hướng Bắc chỉ về phía camera tòa nhà: "Cái này quay được thứ gì không?"
"Trước khi tôi nhận được tin nhắn hình ảnh của cậu, đúng là Triệu Dịch Kiệt đã đến đây nhưng họ không thể nào quấn lấy nhau như trong ảnh chụp." Nói xong, Lê Hướng Bắc đột nhiên quay đầu nhìn Nguyễn Chi Vũ, cười có chút nham hiểm, nói: "Vì em họ cậu Triệu Dịch Kiệt được khiêng ra..."
Nguyễn Chi Vũ nghe đến đó, khuôn mặt lạnh lùng hơi ngẩn ra.
Lê Hướng Bắc càng cười khoa trương hơn: "Vậy mà có thể đánh được một tên đàn ông như Triệu Dịch Kiệt phải vào bệnh viện, không ngờ Trần Tử Huyên lại hung hãn như vậy..."
Trong đôi mắt Nguyễn Chi Vũ hiện lên ý cười khó phát hiện nhưng mặt anh ta vẫn lạnh lùng, xoay người ngồi vào trong xe.
"Đi thăm dò xem Trương Thiên Thiên và Trần Tử Huyên có quan hệ gì?" Anh dựa lưng vào xe, nhàn nhạt mở miệng nói một câu, rồi khép hờ mắt lại nghỉ ngơi.
Lê Hướng Bắc hơi giật mình, cậu ta thực sự đã để tâm đến chuyện của Trần Tử Huyên rồi.
Ngược lại, Lê Hướng Bắc rất đồng tình với Trần Tử Huyên, thì thào một câu: "Vừa rồi cô ấy đã bị cậu dọa rồi đấy..." Khí thể Nguyễn Chi Vũ đen mặt lên lầu bắt gian vừa rồi thực sự khiến người ta sợ hãi.
"Dọa cô ấy sợ?"
Nguyễn Chi Vũ đột nhiên mở mắt, sắc mặt nặng nề.
Anh nhớ đến dáng vẻ bị thương chân mà còn cậy mạnh của Trần Tử Huyên, buồn bực nói: "Cậu nói tôi dọa cô ấy sợ hả?"
Lê Hướng Bắc hơi giật mình, không biết Nguyễn Chi Vũ bị làm sao, chỉ cảm thấy hình như cậu ta đang hờn dỗi.
Bị ai đó kích thích rồi sao?
"Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết..."
Trần Tử Huyên được tài xế nhà họ Nguyễn đưa về nhà, xe vừa dừng lại, cô nhịn không được ôm ngục cảm thán một tiếng.
Trần Tử Huyên nhớ lại dáng vẻ rất tức giận vừa rồi của Nguyễn Chi Vũ, lại còn nói câu không muốn cưới một người tàn phế, cô lập tức lo lắng: "Khối băng Nguyễn Chi Vũ này thực sự rất khó chung sống đây."