Một âm thanh giễu cợt khác vang lên: “Ngô Tuấn Khải, cậu nhận làm người rồi, đây là chị dâu của chúng ta.” Chỉ một lát sau lại có thêm một người cao gầy đi vào, một người đàn ông với mái tóc ngắn màu nâu.
Trần Tử Huyên nhìn hai người xa lạ trước mắt, mặt mày hơi do dự.
Cô biết người có mái tóc màu nâu này tên là Lê Hướng Bắc, người này khá nổi tiếng, thường xuyên được đăng lên các trang nhất của tạp chí, có bạn gái công khai là siêu mẫu đi xe sang các kiểu, là ông chủ lớn của một công ty giải trí điện ảnh và truyền hình. Còn người đeo kính bạc thì cô không biết.
Nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng là hồ bằng cẩu hữu của Nguyễn Chi Vũ, cô gật đầu với hai người họ: “Xin chào” Tạm thời lễ phép trả lời lại một câu.
Lê Hương Bắc hình như đối với Trần Tử Huyên có hơi tò mò hơn dự tính, anh ta bước chân tiến lại gần cô, muốn biết rõ về cô hơn.
“Các cậu tới đây làm gì?”
Mà Nguyễn Chi Vũ, người vẫn đang trầm tĩnh kí duyệt tài liệu thì ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua bọn họ.
Lê Hướng Bắc cảm giác được giọng điệu của anh không được tốt lắm, quay đầu nhìn anh rồi cười ha ha: “Tôi và Tuấn Khải vừa lúc đang có một số việc làm khổ ở thành phố C đây, nên thuận đường qua xem chị dầu một chút.”
“Bây giờ cậu có thể đi rồi.”
VietWriter.vn
Nguyễn Chi Vũ đuổi thẳng anh ta ra ngoài.
“Tôi còn chưa tự giới thiệu...” Liếc mắt nhìn một cái chắc cũng không có hại gì.
Nguyễn Chi Vũ như kiểu không để ý đến anh ta, cúi đầu xuống tiếp tục loạt soạt kí tên, thản nhiên bổ sung thêm một câu: “Lê Hướng Bắc, cậu nổi tiếng như vậy, cô ấy cũng nhận ra cậu từ lâu rồi.”
Mặt mày Lê Hương Bắc buồn bực, đây rõ ràng là đang làm anh ta tổn thương đó.
Trần Tử Huyên đứng đối diện cũng hơi giương khóe môi, nở nụ cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa, thì ra người ngoài cũng thấy sợ khi gặp Nguyễn Chi Vũ, xem ra bản thân hình như cũng không phải quá kinh sợ.
Lê Hướng Bắc lòng dạ tiểu nhân cực kì sốt sắng nói: “Chi Vũ, thời tiết mưa to thế này, bây giờ hai người cũng không thể đến nhà họ Trần được, cậu xem chính cậu đang vội vàng chuyện công sự bỏ bê chị dâu, không bằng cứ để tôi đưa cô ấy đi đâu đó một chút, xuống đại sảnh ăn chút gì.”
Trần Tử Huyên có cảm giác cái người họ Lê này như một con sói ba đuôi, rõ ràng trong lòng đang lo lắng và không hề có lòng tốt, nhưng cô đúng là không hề nghĩ tới việc quay về nhà họ Trần nhanh như vậy.
Cô thẳng thắn đồng ý: “Tôi xuống đại sảnh một chút, đến tối rồi tới nhà họ Trần.”
Bàn tay đang cầm bút của Nguyễn Chi Vũ hơi dừng lại, anh im lặng, nhíu mày nhìn Lệ Hướng Bắc kia đang một mặt tiểu nhân đắc ý, lại nhìn qua vẻ mặt câu nệ của Trần Tử Huyên.
Anh trầm giọng hỏi một câu: “Tôi lạnh nhạt với cô sao?”
Đột nhiên hai má Trần Tử Huyên đỏ lên: “Không.”
Lê Hướng Bắc đưa Trần Tử Huyên ra khỏi phòng, cửa vừa đóng lại sau lưng thì nghe Ngô Tuấn Khải giật mình nói: “Khuôn mặt và dáng vẻ này đúng là giống y như đúc.”
Trần Tử Huyên đón thang máy VIP đi xuống đại sảnh ở tầng ba, khu vực bên này không cho hút thuốc, Lê Hướng Bắc chuẩn bị cho cô toàn là đồ ăn tẩm bổ.
Cô vừa muốn nói một câu cảm ơn thì ngay lập tức tên tiểu nhân Lễ Hướng Bắc này lộ nguyên hình.
Anh ta không thèm để ý, đánh giá cô: “Trần Tử Huyên, cô đúng là lợi hại quá, một cuộc hôn nhân đã tóm được Nguyễn Chi Vũ vào tay.” Hoàn toàn không gọi một tiếng chị dâu cung kính như trước.
“Quan trọng là tôi cũng không hề thua kém” Trần Tử Huyên cũng không khiêm tốn, trực tiếp nói lại anh
ta.
Lệ Hướng Bắc nghe cô nói vậy, quả nhiên sắc mặt thổi hơn nhiều, người phụ nữ này đúng là rất khó đổi
phó.
Từ trước đến nay Lê Hướng Bắc thực sự kính trọng Nguyễn Chi Vũ, anh ta vẫn luôn nghĩ phải là loại nào mới xứng đáng làm chị dâu của mình, không ngờ lại có thể kết hôn... Đương nhiên là anh ta cực kì bất mãn đối với Trần Tử Huyên.
Anh ta đang suy nghĩ phải có biện pháp để ác chỉnh lại cô, dạy dỗ lại Trần Tử Huyên này một chút.
“Trần Tử Huyên, đêm còn dài, nếu không thì mọi người chơi gì đó thả lòng tâm tình đi... Cô biết chơi mạt chược không?”
Lê Hướng Bắc gọi thêm hai người bạn tới, còn vô cùng khí phách nói với cô: “Lần đầu chơi mạt chược chung, chúng ta không chơi lớn như thế, một vòng một trăm vạn là được.”
Vì thế bốn người một bàn, ngồi chơi mạt chược!
Kết quả là...
“Trả tiền! Trả tiền đi!”
Tay phải Trần Tử Huyên trải ra, đưa thẳng tới trước mặt Lê Hướng Bắc đòi nợ.
Sắc mặt Lê Hướng Bắc đen như địt nồi.
Đời này chuyện khiến anh ta hối hận nhất chính là đi đánh bài với Trần Tử Huyên, cũng không phải là do cô có kĩ năng chơi bài tốt đến bao nhiêu, mà chủ yếu là do người phụ nữ này không thèm nói lý lẽ!
“Trần Tử Huyên, cô đây là đang ăn cướp đó.”
Lê Hướng Bắc không thèm để ý, hung dữ trừng mắt nhìn bộ bài trong tay cô. “Cô đang lừa đảo!”