Mục lục
Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời mây đen cuồn cuộn kéo theo tiếng sấm rền vang.


Mưa to trắng xóa cả màn đêm, vài người chật vật đi trên con đường núi gập ghềnh, tới một ngôi nhà trong hang để trú ẩn.


"Trước đó thôn chúng tôi đã nhận được thông báo phải di dời do mưa lớn nên phía dưới giờ không còn ai ở lại nữa. Nước sông đã dâng lên, mấy người trở về bây giờ rất dễ gặp nguy hiểm, cứ tả túc ở chỗ tôi một đêm đi."



Bởi vì ... nhờ sự nhiệt tình của anh Mạc mà mấy người bọn họ theo đi tới nơi này, không ngừng đưa mắt nhìn căn phòng đơn sơ trong hang động.


"Ở đây an toàn không?" Lễ Hướng Bắc nhìn mưa gió gào thét bên ngoài, đáy lòng có chút bất


an.


"Ngọn núi này chủ yếu là đá hoa cương nên vô cùng kiên cố. Chỗ trú này đương nhiên cũng an toàn."


Nghe đến đó bọn họ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm nay luôn phải đối đầu với khí trời khắc nghiệt, chỉ sơ ý một chút thôi cũng có thể bị lũ cuốn đi rồi.




"Để tôi đi đốt một đống lửa, mấy người cởi quần áo ra hơ cho nhanh khô nhé." Anh Mạc tiến tới phòng bên cạnh bê một chồng củi đi ra.


Đám người Lệ Hướng Bắc cũng không khách khí, vội vã nhanh tay cởi quần áo trên người. Trần Tử Huyên thấy mấy người đàn ông này bắt đầu cởi quần áo liền lập tức lúng túng xoay người quay sang chỗ khác.


"Vẫn phải mặc quần chứ!" Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn trầm mặt lúc này mới lên tiếng.


Lệ Hướng Bắc nghe được thanh âm anh, lúc này mới nhớ tới có Trần Tử Huyên ở chỗ này, quả thật có chút xấu hổ.


Anh cởi áo khoác, áo sơmi rồi để trần thân trên. Bên dưới mặc quần Tây ngồi sát cạnh đống lửa để họ quần cho nhanh khô, cả người dính bùn nước ẩm ướt thực sự rất khó chịu.


"Điện thoại di động không có tín hiệu, không liên lạc được với những người khác."


Bọn họ một bên vội vàng nhóm lửa, một bên thương lượng sự tình, "Triệu Dịch Kiệt và đảm người bên kia chắc cũng tìm một nơi trú mưa..."


Trần Tử Huyên nghe được cái tên Triệu Dịch Kiệt này, biểu tình có chút giật mình.


Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ vẫn chiếu trên người cô. Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt cô đã được anh nhìn thấy, anh nhếch môi có chút hàm xúc, sắc mặt ẩn chứa sự phức tạp.


"Gọi tôi là chị Mạc. Tôi có chút quần áo khô trong này, cô đi theo tôi vào lấy đi." Chốc lát sau Có một người phụ nữ ăn vận đơn giản đi ra nhìn Trần Tử Huyên rồi nở một nụ cười hòa ái nói.


Trần Tử Huyên nhìn chị Mạc, gật đầu: "Cảm ơn."


Trần Tử Huyên cao một mét tám mươi sáu, cô mặc chiếc áo bông màu lam và chiếc quần dài của chị Mạc mà bị cộc hơn rất nhiều. Tuy nhiên Trần Tử Huyên cũng không để ý những chi tiết này, nhanh chóng nói lời cảm ơn rồi đi ra ngoài.


Chỉ là khi chị Mạc đi phía sau, chị liền nhìn thấy cổ tay trắng nõn và mắt cá chân của cô lộ ra bên ngoài, trên đó đều xuất hiện những vết thương. Vẻ mặt chị Mạc khiếp sợ nói: “Làm sao mà bị thương đây? Trời ơi, dính mưa cẩn thận ra mủ nhiễm trùng đó."


Chị Mạc vừa mới nói xong, Nguyễn Chi Vũ gần như theo bản năng tiến lên phía trước một bước. Trần Tử Huyên vừa lúc ngẩng đầu nhìn anh, giống như có chút sợ hãi liền lui về phía


sau.


Nguyễn Chi Vũ thấy bộ dạng này của cô, thần sắc bất ngờ trở nên phức tạp, nhanh chóng quay đầu nhìn sang chỗ khác giống như trước giờ chưa từng nhìn cô chằm chằm vậy.


"Trong nhà chúng tôi có ít thuốc khử trùng, chờ chút tôi lấy cho cô..." Chị Mạc quay người trở về phòng lấy nước khử trùng, lúc đi liền đưa cho Trần Tử Huyên thoa lên.


Trần Tử Huyên thoa xong, hai tay hai chân đều có màu xanh tím nhạt. Nước khử trùng khiến cô thấy có chút đau nên lập tức nhằn mày một chút, cố nén cho mình không biểu hiện quá nhiều.


Trong hang gắn một chiếc đồng hồ treo tường, bây giờ mới là 7 giờ tối nhưng bên ngoài tiếng sấm kèm mưa xối xả khiến cả bầu trời trở thành một mảng đen kịt.


Cái này đêm mưa này thật khổ cực.


Hang động trú ẩn này không có nhiều đồ gia dụng gì, chỉ có một chiếc bàn tròn và mấy chiếc ghế gỗ. Chỉ chốc lát sau chị Mạc bưng một nồi cháo khoai đi ra đặt ở trên bàn, nhiệt tình chiêu đãi mấy người bọn họ.


"Chúng tôi không đói bụng, mọi người cứ ăn đi."


Lê Hướng Bắc biết nhà họ đương nhiên cũng không chuẩn bị cơm tối cho những người khách lạ này, hiện tại trú mưa ở nhà họ rồi, cũng không thể ăn đồ ăn nhà người ta được.


Suy nghĩ một chút, anh ta nhìn về phía Trần Tử Huyên, nói: "Được rồi, Trần Tử Huyên, hay là cô ăn một chút đi. Cô đang mang thai mà."


Nguyễn Chi Vũ vừa thốt ra lời này những người khác đều quay sang nhìn cô. Chị Mạc múc cho cô một bát, Trần Tử Huyên nhìn bát cháo khoai trước mặt, biểu tình có chút sầu não. Lúc này bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy khiến sắc mặt của cô càng có chút quẫn bách.


Cô không thích ăn cháo khoai lang...


"Mang thai ư?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK