Mục lục
Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đi ra! Nhanh lên một chút đi. Cái nhà này sắp đổ rồi..." Ngoài cửa truyền tới mấy bóng người đang vội vã chạy, có người còn hốt hoảng kêu to.


Trần Tử Huyên đang đứng giữa phòng, mạnh mẽ quay ngoắt đầu lại nghe ngóng.


Thân thể của cô không ngừng run rẩy, cô thấy những đợt lũ mạnh mẽ tràn xuống trước cửa. Đất đá cũng ầm ầm trôi theo rồi nện xuống vách tường, cả căn nhà bắt đầu lung lay gần như sắp đổ.



Nội tâm Trần Tử Huyên bị dọa cho sợ, tâm trạng cô nhanh chóng trở nên khẩn trương, rất muốn nhấc chân bỏ chạy nhưng lại không khống chế được thân thể mình. Chân cô nặng như đang đeo tảng đá nghìn cân, đã sợ đến


mức không còn sức lực, ánh mắt Trần Tử Huyên lúc này dần trở nên trống rỗng tuyệt vọng.


Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, thanh âm định tại nhức óc vang vọng phía


chân trời.




"Đây là âm thanh gì vậy?"


Nguyễn Chi Vũ đột nhiên dừng chân lại, sắc mặt u ám nhìn quanh bốn phía.


Lúc này tiếng sấm vẫn liên tục vang lên kèm theo tiếng mưa át đi rất nhiều âm thanh, có người suy đoán nói: "Có thể là do đất lở rơi xuống căn nhà kia rồi.


Lê Hướng Bắc nhíu chặt lông mày nhìn thời tiết ngày càng khắc nghiệt, tâm trạng cũng trở nên khẩn trương: "Mọi người ngàn vạn lần đừng có tới cái nhà dưới chân núi đó. Chú ý an toàn, bằng không rất dễ bị đất đá vùi lấp."


"Cậu Nguyễn, chúng tôi sẽ phải người phân công nhau đi tìm, ở đây rất nguy hiểm, bằng không cậu cứ đi trước đi. Nếu có tin tức gì chúng tôi sẽ báo cho cậu đầu tiên..."


Một người đàn ông mập mạp đứng bên cạnh che dù cho Nguyễn Chi Vũ đang cúi đầu cung kính nói.


"Chi Vũ, ở đây rộng như vậy, nhất thời chúng tôi cũng không thể xác định được người đi theo hướng nào. Cậu cứ trở về trước đi, ở chỗ này thực sự rất nguy hiểm!" Lê Hướng Bắc đứng phía trước hô to một tiếng.


Bây giờ tiếng sấm ầm ầm kéo theo mưa to, kể cả dấu chân Trần Tử Huyên cũng đã sớm bị nước mưa xóa sạch rồi, muốn đi đâu tìm người được đây!


Nguyễn Chi Vũ vẫn mím chặt môi không để ý tới bọn họ, dây thần kinh căng cứng như đang chịu đựng điều gì đó. Ánh mắt anh sắc bén nhìn quanh tứ phía, tâm trạng chưa bao giờ cuồng loạn như lúc này.


Đột nhiên sắc mặt anh cả kinh, nhanh chóng đội mưa chạy tới hướng bên trái.


Người phía sau thấy Nguyễn Chi Vũ dính mưa cũng lập tức khẩn trương đuổi theo, chỉ thấy cả người Nguyễn Chi Vũ đã ướt đẫm, mà lúc này anh đang ngồi xổm xuống đưa mắt nhìn, trong đám bùn đất bẩn thỉu đó có một đôi giày của nữ giới.


Nguyễn Chi Vũ hung hăng trừng mắt nhìn chiếc giày lẫn trong đám đất bùn, đây là giày của Trần Tử Huyên


Tâm trạng càng thêm cuồng loạn không nói nên lời, anh ngẩng đầu lên nhìn theo phương hướng mũi giày vừa rơi, không để ý đến người phía sau liền lập tức chạy về hướng đó.


Thế nhưng Nguyễn Chi Vũ vừa chạy được một đoạn thì đột nhiên lại ngừng.


Biểu tình của anh vô cùng sợ hãi, nhìn căn nhà trước mắt đã bị bùn đất vùi lấp thành một đống phế tích rồi.


"Đây, đây là nhà ngói mà chúng ta vừa nghe tiếng bị đất đá rơi xuống đúng không? Không biết bên trong có người không?”


Đám Lê Hướng Bắc chạy tới nhìn đống phế tích, biểu tình kinh ngạc nói: "Mặc kệ thế nào, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi." Có người lập tức lên tiếng đề nghị.


"Trần Tử Huyên."


Nguyễn Chi Vũ giống như bị thứ gì đó tác động, đột nhiên liều lĩnh nhào tới đám phế tích đó, cố gắng nâng ván cửa bị đổ lên rồi hét to một tiếng.


Âm thanh của anh vội vàng hốt hoảng giữa tiếng sấm rền càng làm cho lòng người thấp thỏm bất an.


Người phía sau lập tức phản ứng kịp, cũng nhanh chóng chạy tới giúp anh một tay.


Trần Tử Huyên ở trong nhà này ư?


Vẻ mặt Lê Hướng Bắc kinh ngạc, nhìn bốn phía hoang vắng trống trải, phía trước còn phát hiện giày của cô. Nếu như cô thực sự chạy về phía này thì vừa rồi mưa lớn như vậy, nhất định cô sẽ chạy tới nhà này trú mưa, vậy...


Cô bị chôn ở phía dưới...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK