"Sau này cháu sẽ chú ý."
Trần Tử Huyên vô cùng cảm kích lời nhắc nhở của bác Phương, dù sao trưởng bối cũng đã về, không thể lỗ mãng được.
Cô nhanh chóng chui vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo, sau đó lập tức chạy tới nhà chính...
"Tiểu Lệ, hôm qua cháu ngủ thế nào?"
Trần Tử Huyên dừng bước ở cửa, nghe âm thanh mơ hồ truyền đến từ bên trong. Đột nhiên tâm trạng của cô có hơi phức tạp.
Tối hôm qua Hạ Vân Lệ ở lại nhà họ Nguyễn cả một đêm...
vietwriter.vn
Trần Tử Huyên biết mình không nên suy nghĩ vớ vẩn, dù sao nhà họ Nguyễn có nhiều phòng dành cho khách như vậy mà. Chỉ là quy củ của nhà họ Nguyễn dường như không quá thích giữ người ngoài ở lại qua đêm.
Hạ Vân Lệ có được xem là người ngoài không?
"Tiểu Lệ, cháu cũng không phải là người ngoài, hay là sau này cháu dứt khoát ở lại nhà họ Nguyên luôn đi, không cần phiền phức đi tìm chỗ ở khác, bác cùng Chi Vân cũng thích cháu..." Giang Hoa Nhân nói, dường như tâm tình của bà ta không tệ lắm.
Hạ Vân Lệ có hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng từ chối: "Ông nội có quy củ, cháu ở đây không tiện lắm đâu."
Giang Hoa Nhân tự tin nói: "Bác ở đây cháu không cần lo lắng đâu, Chi Vũ đã đồng ý chăm sóc cháu thật tốt, cháu đi nói với nó một tiếng, nhất định không thành vấn đề..."1
Nguyễn Chi Vũ đồng ý chăm sóc cô ta thật tốt...
"Thiếu phu nhân."
Đột nhiên người giúp việc đi ngang qua cửa gọi một tiếng.
Hai người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với nhau lập tức quay đầu nhìn về phía Trần Tử Huyên, nhất thời, đôi bên trố mắt nhìn nhau, sắc mặt có hơi lúng túng.
"Gia giáo gì thế này, lại còn nấp nghe lén.." Giọng nói của Giang Hoa Nhân lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn cô cũng không thân thiện, nói: "Nhà họ Trần dạy ra loại con gái như cô đấy à."
vietwriter.vn
Vẻ mặt Trần Tử Huyên căng chặt lại, muốn phản bác lại một câu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, mím chặt môi.
Hai người họ nói chuyện lớn như vậy, bây giờ lại biến thành cô không biết dạy dỗ nên đi nghe lén.
Dường như mỗi lần chạm mặt Giang Hoa Nhân, bà ta luôn không cho cô sắc mặt tốt. Trần Tử Huyên cúi đầu xuống, chần chừ ở cửa, có hơi không muốn đi vào.
"Tử Huyên, nhanh tới ăn điểm tâm nào."
Hạ Vân Lệ mang theo nụ cười quen thuộc gọi cô.
"Đứng ở đây làm gì vậy?"
Mà lúc này, một bóng dáng quen thuộc ở sau lưng nhanh chóng bước đến gần cô.
Tay phải Nguyễn Chi Vũ rất tự nhiên ôm lấy eo cô, rũ mắt nhìn gương mặt hơi sưng lên của cô, dáng vẻ không cao hứng lắm. Anh nói: "Bị gọi dậy nên còn buồn ngủ sao?"
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, đem tất cả khó chịu đổ lên người anh, thấp giọng oán trách: "Đều tại anh cả, anh thức dậy mà sao không gọi em."
Ngược lại Nguyễn Chi Vũ chợt nhíu mày, cô nàng này hình như thật sự mất hứng.
"Dọn cơm đi."
Ông cụ Nguyễn ở sau lưng chậm rãi bước tới, đi vào nhà chính, quy củ ngồi ở ghế giữa.
Giống như tối qua vậy, bầu không khí trên bàn ăn rất nghiêm túc. Mọi người không nói chuyện với nhau, ngay cả muốn ăn cái gì cũng phải dè dặt, không được tạo ra âm thanh quá lớn.
Tuy nhiên, Trần Tử Huyên nhận ra được sáng sớm nay tâm trạng của ông cụ đã hòa hoãn đi rất nhiều. Ít nhất cũng không phải mang theo nét mặt già nua căng cứng như ngày hôm qua.
Nghe bác Phương nói, sáng sớm Nguyễn Chi Vũ đã bị ông cụ gọi đến Bắc Uyển bên kia.
Hai ông cháu chắc là đã bàn bạc vài chuyện của tập đoàn. Lúc trước có người thừa dịp Nguyễn Chi Vũ gặp tai nạn xe cô bị thương nặng tung tin đồn nhảm, lúc ấy ông nội vẫn luôn bận lòng về việc đó. Tuy nhiên Trần Tử Huyên biết, chuyện ông cụ quan tâm nhất không phải là chuyện công ty, mà là Nguyễn Chi Vũ.
Ông nội ở Seattle bận rộn hơn một tháng rốt cuộc là vì chuyện gì?
Cô vẫn luôn muốn biết, đang lúc nghĩ ngợi, bỗng nhiên ông cụ Nguyễn liếc mắt nhìn cô một cái. Trần Tử Huyên sợ hãi chột dạ lập tức cúi đầu xuống, vội vàng nắm chặt muỗng cháo trong tay nhét vào miệng.
"Ăn chậm một chút."
Người đàn ông bên cạnh hơi cau mày lại, đưa khăn tay cho cô.
Gò má Trần Tử Huyên đỏ ứng lên, không thể không biết xấu hổ mà ngẩng đầu lên được, bèn lặng lẽ nhận lấy, tùy tiện lau khóe môi.
"Sao vậy, em sợ ông nội?"
Nguyễn Chi Vũ cúi đầu quan sát cô, tâm tư của cô rất dễ đoán được, mọi thứ dường như đều viết hết lên mặt.
Trần Tử Huyên nghe anh hỏi như vậy, lòng càng luống cuống nói: "Không phải."
Quay đầu, cô tùy tiện cầm ly sữa bò lên, ra vẻ rất khát nước, uống vội, làm như không để ý đến anh.
"Tử Huyên, còn một phần sữa bò này, cô có muốn uống không?"
Hạ Vân Lệ ngồi đối diện cô thấy cô đã uống sạch bóng cả ly sữa bò, bèn mỉm cười, đưa ly sữa bò trước mặt mình tới.
Cô nhìn người phụ nữ trông vô cùng thuần thục ở trước mặt, thật ra thì Trần Tử Huyên không muốn lấy đồ cô ta đưa lắm, đành cười một tiếng đáp lại: "Cảm ơn, gần đây tôi đột nhiên rất thích uống sữa bò." Cô bịa đại ra một lý do nói.
"Trần Tử Huyên, em đừng làm nghẹn con trai tôi đấy... Uống chậm một chút cho tôi."
Nguyễn Chi Vũ tức giận trừng mắt nhìn cô, cầm một chiếc khăn ướt khác lên, xít lại gần bên mép cô, nhỏ giọng dặn dò. Người phụ nữ này giả bộ cũng thật không chuyên nghiệp gì cả.
"Có chuyện gì vậy?"
Dùng điểm tâm xong, Trần Tử Huyên rời khỏi bàn ăn, chạy đến hồ sen, dựa vào hàng rào. Tâm trạng bực bội nhìn phong cảnh những hoa sen đang nở rộ.
Phía sau là âm thanh trầm thấp quen thuộc, Nguyễn Chi Vũ bước đến gần cô.
"Không có gì."
Cô không quay đầu lại, buồn buồn đáp lại một câu.
"Trần Tử Huyên..." Hai tay anh kéo cô xoay người lại, nhìn cô. Người phụ nữ này rõ ràng đang cúi đầu buồn bực không vui, anh nói: "Bác sĩ nói tâm trạng của người mẹ sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của thai nhi..."
"Em cũng cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng."
Cô hiếm khi không mạnh miệng, nghiêng người về phía trước, trán trực tiếp chạm vào ngực anh, dập đầu hai lần, có hơi giận dỗi nói: "Nguyễn Chi Vũ, em cảm thấy hình như em... đúng là rất ngốc."
Lời này của cô chọc cho anh cười ra tiếng.
"Cười gì chứ, em nói thật lòng với anh đấy." Cô ngẩng đầu lên, buồn bực trừng mắt với anh.
Ngày hôm qua ông nội cùng những người khác về nước, ông nội gọi Nguyễn Chi Vũ nói chuyện riêng, cô biết chắc chắn đó là chuyện quan trọng. Nguyễn Chi Vũ không muốn nói với cô, cô mới tự nhiên hỏi Hạ Vân Lệ.
Chi Vũ không nói cho cô biết sao? Ngày hôm qua Hạ Vân Lệ lại tự nhiên hỏi ngược lại cô.
Lời này cũng không đại diện cho điều gì, tuy nhiên Hạ Vân Lệ vừa nói như vậy, cô đương nhiên chịu nhiều đả kích. Ý của cô ta chẳng phải là chuyện Nguyễn Chi Vũ không nói với cô khiến Hạ Vân Lệ rất kinh ngạc sao.
"Vốn dĩ cô ta cũng không biết... Vậy tại sao có thể dùng giọng điệu đó để nói cơ chứ." Cô chôn mặt trong ngực của Nguyễn Chi Vũ, thấp giọng lầm bầm.
Tối hôm qua cô rõ ràng nghe được Hạ Vân Lệ truy hỏi Nguyễn Chi Vũ chuyện ông nội nói với anh. Thế chẳng phải Hạ Vân Lệ cô ta cái gì cũng không biết sao.
"Rốt cuộc là thế nào?"
Nguyễn Chi Vũ không suy nghĩ nhiều, ngược lại cảm thấy cô gái này mới sáng sớm đã chủ động ôm ấp, còn đập trán vào ngực anh, trông có hơi buồn cười.
"Nguyễn Chi Vũ, em cảm thấy lòng dạ của em càng lúc càng hẹp hòi."
Vẻ mặt cô buồn rầu, nghĩ một lúc, Hạ Vân Lệ chắc không phải có ý như vậy đâu, ghen bậy bạ cũng không giống cô. Cô bèn nói: "Ôi, chắc có lẽ là con trai ảnh hưởng tới em."
Thấy cô vô lý đem sai lầm của mình đẩy tới trên người con trai, Nguyễn Chi Vũ cười một tiếng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, nói: "Nếu ở nhà buồn bực chán quá... Em có muốn đến buổi tiệc chào đón nhân sự mới của công ty không?"