Vì vết thương khá sâu nên lúc dung dịch ô-xy già chạm vào miệng vết thương, Trần Tử Huyên không nhịn được nhíu mày.
Nguyễn Chi Vũ liếc nhìn cô, vẫn nghiêm mặt không nói gì nhưng động tác trên tay lại nhẹ hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Nguyễn Chi Vũ xoay người thu dọn đồ dùng vào hòm thuốc, còn Trần Tử Huyện xoay người mặc áo sơ mi vào.
Lúc Nguyễn Chi Vũ thu dọn xong quay đầu nhìn cô thì cô đã khoác thêm áo và đang nhìn anh bằng ánh mắt căng thẳng.
"Cảm ơn." Trần Tử Huyên nói cảm ơn một cách cứng nhắc.
Nguyễn Chi Vũ không để ý đến cô, ngược lại âm thầm đánh giá cô một lúc lâu, như đang tự hỏi gì đó.
"Về nhà thôi."
Anh đột nhiên mở miệng rồi cất bước đi về phía cửa vào.
Những Trần Tử Huyên vẫn không theo kịp, lúc Nguyễn Chi Vũ đi đến cửa, quay đầu bất mãn nhìn cô mới lặp lại một câu: "Về nhà họ Nguyễn."
Trần Tử Huyên ngồi trên ghế gỗ, sắc mặt có chút phức tạp và khó hiểu, nói: "Việc này, tôi, tôi còn phải chờ dì tôi về đã. Tôi có việc muốn nói với bà ấy." Cô ngồi trên ghế không muốn động đậy.
"Gần đây dì cô đang tiếp nhận một số loại thuốc mới, bà ấy vẫn ở lại trong trại an dưỡng nên tạm thời không thể về được." Giọng nói Nguyễn Chi Vũ vang lên trong veo mà lạnh lùng.
VietWriter.vn
Trần Tử Huyên hơi giật mình, ngay cả chuyện này mà anh cũng biết sao.
Cô đã không kiếm cớ được nữa, ánh mắt rũ xuống nhìn lướt qua mắt cá chân mình. Sau đó, Trần Tử Huyên cắn chặt môi, kiên trì đứng lên, bước từng bước đến gần anh.
Nguyễn Chi Vũ như đang suy nghĩ chuyện gì đó, thấy cô đi qua cũng không để ý nhiều đến cô.
Hai người một trước một sau đi...
Vi khu nhà ở cũ kỹ này không có thang máy nên Trần Tử Huyên buộc phải đi bộ xuống cầu thang từ tầng
năm.
Mỗi một bước đi Trần Tử Huyên đều cảm nhận được sự đau đớn từ mắt cá chân mình. Cô cố chịu đựng, sắc mặt có hơi tái nhợt.
Nguyễn Chi Vũ vốn chân dài nên đi rất nhanh, lúc anh ra khỏi khu nhà, quay đầu nhìn lại vẫn không thấy bóng dáng Trần Tử Huyên đâu.
Anh nhíu mày, đứng im tại chỗ, không kiên nhẫn nhìn về phía cầu thang.
Nguyễn Chi Vũ vừa ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên ngẩn ra.
Mặt anh tối sầm lại, chân bước thật nhanh hai bậc một bước, lúc ở chỗ rẽ cầu thang tầng hai thấy cô đang ngồi trên cầu thang.
"Cô câm điếc à? Chân bị đau mà sao không nói!" Giọng anh lạnh như băng thể hiện sự tức giận một cách rõ ràng.
Chân Trần Tử Huyên đã rất đau, lại bị anh quát như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng uất ức.
Anh dựa vào gì mà mắng cô: "Tôi bị thương, không liên quan đến anh!"
Mặt Nguyễn Chi Vũ đen đi.
Anh không kiên nhẫn nhìn nét mặt cậy mạnh của cô, cúi người rồi bế ngay cô lên.
Trần Tử Huyên bất ngờ bị anh bể nên cảm thấy không được tự nhiên, theo bản năng vùng vẫy cơ thể: "Thả tôi xuống, tự tôi đi được..."
"Tự cô đi?"
Nguyễn Chi Vũ tức giận lặp lại một câu, đôi mắt rét lạnh nhìn thẳng vào cô.
Anh như bị chọc giận hoàn toàn, nhất thời dừng bước.
Nguyễn Chi Vũ đặt cô xuống, cơ thể Trần Tử Huyên dựa lên tay vịn cầu thang rỉ sét bên phải khu nhà ở.
Nguyễn Chi Vũ đứng bên cạnh nhìn cô, ánh mắt như đang xem kịch.
Anh lạnh lùng thúc giục một câu: "Đi xuống đi!"
"Trần Tử Huyên, bây giờ cô tự đi xuống! Ngay lập tức!"
Trần Tử Huyên bị giọng nói u ám của anh thúc dục, trong lòng sợ hãi lúng túng, thậm chí còn có chút bất ức.
Tính cô ngang ngược, trợn mắt nhìn anh một cái rồi cắn môi đưa chân trái bước ra một bước. Cô không thể để anh xem thường được, đi thì đi!
Nhưng thực tế, mắt cá chân phải có vốn đã bị trật, vừa rồi từ tầng nằm xuống gân cốt đã bị treo bầm tím sưng phồng lên.
Cô mới vừa bước chân trái ra, chân phải không còn sức để chống nổi nên cơ thể bị mất thăng bằng, hụt chân một cái ngã nhào xuống.
Ôi một tiếng, đầu gối chạm xuống nền.
Hai tay Trần Tử Huyên nhanh chóng nắm được tay vịn cầu thang bên phải nên không bị thương nặng nhưng dáng vẻ lại vô cùng chật vật.
"Đứng lên!"
"Tôi bảo cô đứng lên ngay bây giờ. Cô bảo cổ tự đi được thì đi xuống đi!"
Nguyễn Chi Vũ ở bên cạnh nhìn cô, không hề có ý định giúp đỡ, ngược lại còn dùng giọng nói máu lạnh vô tình thúc giục cô.
Trần Tử Huyên nghe thấy giọng nói lạnh lùng nặng nề của anh, hốc mắt bỗng ướt át.
Cô ngồi xổm người xuống, vốn đã không còn sức lực đứng dậy nổi nữa.
Cô cố chịu đựng mắt cá chân phải đau đớn, cúi đầu dùng hai tay nắm thật chặt tay vịn cầu thang.