Một khi nhắc đến thì sẽ rất mâu thuẫn, buồn bực.
Sánh vai với anh đi trên con đường mua sắm nô nức, mỗi người nhìn mỗi hướng, không ai có tâm trạng nhìn các hàng bán bên đường nữa, không ai tiếp tục nói chuyện.
Nhưng Trần Tử Huyên cúi đầu xuống bỗng chú ý dến tay phải anh ôm vòng eo mình, anh không dùng nhiều sức, chỉ là nhẹ nhàng đặt tay lên đó, gần đến giờ tan tầm, dòng người cũng càng lúc càng đông, động tác này của anh như đang bảo vệ cô, những người đi ngang sẽ không đụng được vào cô.
"Chồng cô ấy đẹp trai ghê..."
Bề ngoài của họ rất bắt mắt, Trần Tử Huyên mắc đầm bầu rộng rãi, cúi đầu đi một cách cẩn thận, còn người đàn ông bên cạnh vẫn tỏ vẻ khó tiếp cận như bình thường, gương mặt lạnh lùng, anh tuấn khôi ngô, Nguyễn Chi Vũ rất ít khi xuất hiện rõ ở những nơi công cộng thế này, khí chất lạnh lùng đặc biệt của anh vừa nhìn đã khiến người ta nhớ kĩ.
"Về thôi."
vietwriter.vn
Đột nhiên cô không muốn đi nữa, thật lạ lùng.
Cô không yêu cầu Nguyễn Chi Vũ đi dạo phố chung hay xem phim, mua đồ với cô như những gia đình bình thường khác.
Cũng không biết hôm nay anh có chuyện gì, nhưng Nguyễn Chi Vũ rõ ràng không thích những con đường náo nhiệt thế này, càng không thích xuất hiện ở những nơi đông đúc chật chội.
Người đàn ông bên cạnh dừng chân, cụp mắt nhìn cô nhưng không nói gì.
"Nhà họ Nguyễn không thiếu gì cả, không cần mua bất cứ thứ gì."
Trần Tử Huyên không ngẩng đầu cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, trong lòng hơi khó chịu, lại mở miệng nói thêm một câu.
Thật ra trong lòng hai người họ đều rõ còn khoảng một tháng nữa thì đến ngày ra đời của con họ, nên mọi chuyện trước kia cũng thầm định sẵn sẽ không nhắc lại nữa.
Giữ yên sự trầm lặng như vậy, giả vờ bình an vô sự.
Đây là cách xử lý tốt nhất, chỉ là mọi người rất buồn bực, không ai có cách nào buông bỏ.
"Đi với anh thêm một đoạn nữa đi..."
Lời anh nói khiến Trần Tử Huyên có hơi khó hiểu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào góc nghiêng gương mặt lạnh lùng nhưng cũng bắt mắt ấy, ánh mắt anh lại đang nhìn chăm chăm đoạn đường phía trước.
vietwriter.vn
"Anh muốn mua gì à?" Cô chỉ đành đi theo bước chân của anh.
"Không biết nữa."
"Chúng ta đi đâu?"
Họ cứ đi men theo hướng ven đường, đi ngang cửa hàng hai bên anh vẫn không để ý gì đến chúng.
"Không biết."
Anh lại như vậy, câu trả lời kiểu này khiến Trần Tử Huyên cảm thấy như anh đang đối phó qua loa, càng làm cô giận hơn.
Trần Tử Huyên không đi nữa.
"Nguyễn Chi Vũ rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?" Cô hơi giận, hỏi thẳng anh.
... Không biết.
Anh cụp mắt, chỉ nhìn cô, thu gọn mọi biểu cảm của cô vào tầm mắt.
Dường như có một bức tường vô hình chắn ngang giữa họ, rất nặng nề.
"Thưa cô, cửa tiệm chúng tôi hôm nay vừa nhập về một ít nội y cho thai phụ, cô có hứng vào xem không?"
Bên phải là một cửa hàng nội y nhãn hiệu quốc tế, cô nhân viên trẻ tuổi tươi cười đột nhiên gọi một tiếng với Trần Tử Huyên.
Trần Tử Huyên nghe thấy giọng nói xong thì vô thức quay sang nhìn đối phương.
Thấy cô gái trẻ nở nụ cười xán lạn cố gắng tuyên truyền sản phẩm với cô, nhất thời cô cũng không biết từ chối thế nào, mà người đàn ông bên cạnh vẫn giữ trạng thái im lặng không nói năng gì ấy.
"Phụ nữ rất kĩ trong việc chọn đồ lót, một món nội y tốt sẽ ảnh hưởng đến việc tạo hình cân đối cho cơ thể, đặc biệt là nội y lúc mang thai phải đến tận cửa hàng mặc thử, mặc vừa, thích hợp thì mới là tốt nhất..."
Cô nhân viên này vô cùng nhiệt tình mà ôm lấy tay cô, gần như là nửa kéo nửa đẩy, dắt Trần Tử Huyên vào thẳng cửa hàng.
"Nhà tôi nhiều nội y lắm rồi."
"Cô cứ thử cái màu hồng nhạt này đi, phụ nữ chúng ta bất kể là tuổi nào cũng phải duy trì trái tim thiếu nữ trẻ trung."
"Đúng rồi, phụ nữ chúng ta phải tốt với bản thân, không được tiếc tiền cho bản thân, đầu tư cho bản thân mới là thông minh nhất. Đàn ông đều là động vật yêu bằng mắt, chúng ta sống tốt, họ mới biết thương yêu..."
Mấy nhân viên trong cửa hàng cũng nhào tới, nói một tràn những điều vô nghĩa.
Trần Tử Huyên nhìn sự nhiệt tình trên mặt họ, không biết làm sao, đúng vậy, thường ngày cô rất dứt khoát, nhưng cô thật sự không biết từ chối người khác.
"Vậy tôi mua một chiếc." Lâu sau Trần Tử Huyên mới bất lực thoả hiệp.
Nhân viên cửa hàng ăn tiền hoa hồng, thấy cô đồng ý thì càng nhiệt tình hơn nữa: "Thưa cô, phòng thử đồ của chúng tôi ở bên này."
"Tôi đi lấy thêm vài size nữa, dù gì thì thời kì mang thai size cũng thay đổi nhiều... Cô ơi, cô đừng đóng cửa, tôi còn phải vào giúp cô mặc thử nữa."
"Không cần, không cần đâu, cô đừng vào."
Trần Tử Huyên bỗng thấy hối hận, da mặt cô dày không đại diện cho việc cô thích loã lồ trước mặt người khác.
"Cô đừng ngại, chúng ta đều là nữ hết mà, tôi vào chỉ dẫn một chút mới biết món đó có hợp với cô thật không chứ..." Nhân viên của cửa hàng này chuyên nghiệp quá.
"Tự tôi ướm được, không cần các cô đâu..."
"Tôi đã bảo là đừng vào." Cô hơi bực bội, cô đã cởi áo trên rồi, nghe thấy giọng nói ngoài cửa, cô vội vàng che ngực lại.
"Anh!"
Bốn mắt nhìn nhau, Trần Tử Huyên ngạc nhiên trừng to mắt: "Anh, anh vào đây làm gì?" Cô nhìn người đàn ông trước mặt, không biết nên tức giận kiểu gì.
"Nguyễn Chi Vũ, anh mau ra ngoài đi." Cô xụ mặt, vội vàng đẩy anh.
Có vài chuyện cô rất dễ xấu hổ.
Đôi mắt sâu lắng của anh khẽ hiện lên nét cười, cứ nhìn thẳng vào cô như vậy: "Ở đây còn mấy size nữa, thử một lượt đi."
Trần Tử Huyên lườm anh, nhìn lại mấy chiếc nội y màu đỏ, màu tím nổi bật trên tay anh, cái ông Quân này tỏ vẻ nghiêm túc cầm mấy thứ đồ của phụ nữ này đúng là làm người khác ngượng ngùng chết được.
"Ai cho anh vào đấy, đi ra, đi ra cho em...", bây giờ cô đỏ mặt đỏ lên cả tới mang tai.
"Lúc mang thai vòng ngực thay đổi nhiều lắm, em đừng để nội y hằn chặt quá."
Nguyễn Chi Vũ rất rõ chuyện này đấy.
"Em tự biết mặc..."
Trần Tử Huyên mặc nội y corset mười mấy năm, thật sự chưa bao giờ cảm thấy khó khăn như bây giờ, đỏ hết cả mặt, không nhịn được mà nhắc một câu: "... Em quen gài hàng nút ngoài cùng."
"Ừ."
Giọng nói trên đỉnh đầu không mang theo cảm xúc gì, ừ một tiếng, những ngón tay thon dài của Nguyễn Chi Vũ có hơi hậu đậu, bình thường anh chỉ toàn biết kí hợp đồng, nào biết làm mấy việc này.
Có lẽ là vì đang mang thai nên da của Trần Tử Huyên trở nên trắng mịn hơn, vòng ngực cũng căng tròn hơn trước, cảm xúc lành lạnh của đầu ngón tay chạm vào da cô, ánh mắt đang dừng lại trên người cô cũng trở nên nóng bỏng hơn.
Không biết có phải vì không gian chật hẹp trong phòng thử đồ hay không, mà Trần Tử Huyên bỗng thấy nghẹn trong lòng, rất ngượng ngùng.
Sao anh cứ nhìn cô như thế.
"Hợp không?"
"Được đấy."
Cô cúi đầu nhìn mũi bàn chân mình, đáp bừa một tiếng, người đàn ông sau lưng cũng tiện tay kéo khoá chiếc váy liền thân của cô bên phía eo lên.
Lại là sự im lặng.
Trần Tử Huyên tỏ vẻ như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng cũng mở miệng: "Bác Phương đã chuẩn bị rất nhiều cho em, cả nhà họ Nguyễn đều đối xử với em rất tốt, em không thiếu gì hết, vừa may đủ dùng, thích hợp là được, em cũng không yêu cầu gì nhiều...", trong lời cô có ý gì đó.