Tâm trạng của Lê Hướng Bắc cực kỳ khó chịu, anh ta không thèm giải thích một lời, giơ nắm đấm đánh thẳng vào má người đàn ông bị bầm tím một cục. Đương nhiên họ biết Diễm Hoả là địa bàn của ai nên đành phải ngượng ngùng rời khỏi chỗ này, cũng không dám gây sự mà tự nguyện giải tán.
Gần đây ai cũng không có tâm trạng tốt, hễ không hợp là dùng nắm đấm ngay.
“Trần Tử Huyên, sao cô lại ở đây!” Anh túm lấy người phụ nữ trước mặt và tức giận mắng.
vietwriter.vn
“Cô có biết Diễm Hoả là nơi tốt xấu lẫn lộn hay không, chẳng phải hiện giờ cô đang ở cữ sao? Cô đến nơi này để làm cái trò gì nữa vậy, tôi nói người phụ nữ như cô sao không an phận mà cứ thích tìm đường chết vậy hả?”
Cô chỉ im lặng, mặc cho anh ta tức giận cũng không phản bác.
Lê Hướng Bắc cũng im lặng, anh ta cảm giác mình lại nói sai rồi.
Tình bạn của anh ta với Trần Tử Huyên không sâu đậm nhưng cũng không hời hợt. Sau một năm quen nhau, Trần Tử Huyên chẳng phải là một người phụ nữ nhõng nhẽo dễ sai khiến, còn cả ngày đối đầu với anh ta nên anh ta rất căm ghét cô.
Tuy nhiên, so với người phụ nữ nhõng nhẽo mà anh ta biết thì anh ta cảm thấy cô rất thành thật, không câu nệ và có dũng khí dốc hết sức lực để ứng phó mà hầu hết mọi người đều không làm được.
vietwriter.vn
Anh ta cũng không muốn mắng cô, nhưng nhìn cô gầy yếu như thế mà không nhịn được mới mắng cô.
“Nguyễn Chi Vũ đâu?” Một lúc sau, cô mới lên tiếng.
Dường như Lê Hướng Bắc không nghe thấy lời cô nói, giọng điệu chậm lại rồi thẳng thừng lên tiếng: “Đường Duật chăm sóc cho cô kiểu gì vậy, sao anh ta có thể đồng ý cho cô đến Diễm Hoả chứ, cô lại lén lút chạy đến đây à? Hừm, cả ngày cứ bướng bỉnh như vậy, cuối cùng tự chuốc lấy thiệt thòi, ngu thì chết.”
Nói rồi anh ta nắm tay cô đi về phía lối ra: “Ở đây nhiều người như vậy, không khí không tốt, giờ cô sống ở đâu, để tôi đưa cô về.”
Trần Tử Huyên không chịu dời bước, cô nhỏ giọng lặp lại một câu: “Tôi muốn gặp Nguyễn Chi Vũ.”
Lê Hướng Bắc nghe thấy nhưng vẫn tiếp tục giả ngu mà kéo cô đi.
Hai người giằng co: “Lê Hướng Bắc, đưa tôi đi gặp anh ấy.” Giọng cô đầy khẩn cầu.
Tính ra, đây là lần đầu tiên cô chịu thua và cầu xin anh ta.
Sắc mặt Lê Hướng Bắc rất khó coi, hai tay dùng sức kéo cô đi, người phụ nữ chết tiệt này không chịu đi khiến ánh mắt anh ta đầy chột dạ nhìn về phía tây của bể bơi rồi lớn tiếng mắng cô.
“Gặp cái gì mà gặp hả Trần Tử Huyên? Cô hãy tự lo cho bản thân trước đi, cô có soi gương chưa vậy, hiện giờ bộ dáng của cô thật sự quá xấu xí. Phụ nữ làm đẹp vì người khác, cô thân là đàn bà mà chẳng tự giác gì hết, cô hãy nhìn xem người đẹp quanh đây có ai mà bê bối như cô không? Trước kia Chi Vũ không chê cô, bây giờ cậu ấy…”
“Chi Vũ, tháng trước cậu vừa phẫu thuật nên không uống rượu được.” Giọng nói dịu dàng này rất quen thuộc.
Bể bơi màu xanh lam hình tam giác khổng lồ trên tầng hai của Diễm Hoả ngập tràn những tiếng cười đùa tán tỉnh của mấy người nam nữ với nhau, còn có tiếng rơi xuống nước và tiếng bơi lội. Ở đây rất ồn ào, nhưng Trần Tử Huyên lại mẫn cảm nghe thấy giọng nói của Hạ Thuỳ Tuyết lọt vào tai.
Cô theo bản năng xoay người nhìn về bể bơi phía tây, trong làn nước mờ ảo, cô nhìn thấy người đàn ông đang ngâm mình trong bồn tắm, lộ ra khuôn ngực cường tráng...
“Chi Vũ, vết thương trên người cậu là sao vậy? Tôi nghe bọn họ nói hôm qua cậu đã đánh nhau với Đường Duật, nếu bị thương thì đừng ngâm mình trong nước…”
“Tôi không sao.”
Vẫn là giọng nói trầm và êm dịu, kìm nén cảm giác cáu kỉnh kia.
Trái tim Trần Tử Huyên đập loạn xạ, cô như là lao tới nhào vào thành bể bơi, dùng hai tay ôm lấy người đàn ông trước mặt: “Quân, Nguyễn Chi Vũ...”
“Cút ngay! Ai cho phép cô chạm vào người tôi.” Đổi lại chính là tiếng giận dữ đầy cao ngạo của đối phương.1
Anh vung tay lên với một lực rất lớn, chỉ với một cái vung tay mà Trần Tử Huyên đã ngã xuống thành bể bơi, dáng vẻ thật thảm hại.
“Chi Vũ, cậu không được đối xử với cô ấy như thế!” Lê Hướng Bắc vội vã chạy đến và cố gắng đỡ Trần Tử Huyên dậy.
Trần Tử Huyên không để ý đến Lê Hướng Bắc đang ở phía sau, cô nằm bò bên hồ bơi, quần áo đã ướt sũng một nửa, cô không vội vàng đứng dậy mà nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, tại sao ánh mắt lại xa lạ như thế.
Cô biết anh là người khó gần và cô cũng biết anh luôn thờ ơ với người khác.
Nhưng vào lúc này, Trần Tử Huyên đã thực sự hiểu thế nào là thờ ơ.
“Nguyễn Chi Vũ, anh không nhận ra em sao?” Cô hạ giọng, hạ giọng rất thấp mà run run hỏi một câu.