Mục lục
Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng xuất hiện ngay trước mắt cô là lồng ngực cường tráng trắng nõn của người đàn ông, đầu óc Trần Tử Huyên không phản ứng kịp, rũ mắt nhìn bàn tay không an phận của mình đang ôm ngang eo anh, hơn nữa chân mình còn quấn lấy anh... Vô cùng mờ ám.


Chuyện gì vậy?


Cô sững sờ ngẩn ra, sao có thể sao có thể ôm nhau vậy chứ!


"Tay tôi tê lắm rồi!"





Nguyễn Chi Vũ tức giận liếc nhìn mặt cô đang ngẩn ra, đột nhiên mở miệng, giọng nói cố nén cảm xúc phức tạp.


Trần Tử Huyên hoảng hốt, lúc này mới chú ý thấy đầu mình không nằm trên gối mà gối lên cánh tay anh, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, hai má cô lập tức đỏ bừng, chột dạ lùi ra sau.


"Anh, anh... Ông nội nói mang thai ba tháng đầu không được làm bậy!"


Trần Tử Huyên không biết lấy đâu ra can đảm, dường như thẹn quá thành giận nói với anh một câu.


"Là tự cô trèo lên người tôi!" Nguyễn Chi Vũ nhìn dáng vẻ ghét bỏ của cô, không hiểu sao bỗng tức giận.


"Tôi ôm anh?" Trần Tử Huyên không tin nổi.



VietWriter.vn



Sao tôi lại chủ động ôm anh được?


Nhưng nhớ lại, cảm thấy rất có khả năng đêm qua mình mơ thấy ác mộng, dù gì khí thế của người đàn ông này rất mạnh, có thể trừ tà được.


"Thật sự là tôi ôm anh sao?" Trần Tử Huyên cố chấp truy hỏi một câu.


"Trần Tử Huyên tay cô đang sỜ chỗ nào vậy, hửm?"


Nguyễn Chi Vũ không trả lời cô, ngược lại sắc mặt đột nhiên trầm xuống, giọng nói có chút mê ly khàn khàn, khẽ hừ một tiếng không rõ có ý gì.


Ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng sâu, lộ ra sự kích thích nguyên thủy nhất, nhất là vào lúc sáng sớm!


Trần Tử Huyên hơi run sợ, hình như tay phải cô đụng vào thứ gì đó dưới háng anh...


"A.." Chết rồi! Chết rồi!


Cô sợ đến mức quát to một tiếng.


Lúc Trần Tử Huyên phản ứng kịp mới bất ngờ rút tay mình lại.


"Tôi, tôi không cố ý sở chỗ đó của anh..."


Lúc này cô ngẩn người ra, mang tai cũng đỏ bừng lên, sợ hãi nói năng lộn xộn.


Mới sáng sớm xảy ra chuyện này thực sự quá hoảng loạn, cô đang rất bối rối.


Cô không còn mặt mũi gặp ai, chỉ muốn vùi đầu vào chăn.


Cho đến khi người đàn ông nhấc chăn lên, đi vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo. Cô nghe thấy tiếng bước chân Nguyễn Chi Vũ ra khỏi phòng mới dám thò đầu ra...


Hai má Trần Tử Huyên đỏ bừng, hung hăng nhìn tay phải mình. Chẳng lẽ tối hôm qua mình thật sự bất lịch sự với anh ta sao?


"Mợ chủ, đã đến giờ sang bên nhà chính cùng ăn sáng với ông cụ rồi."


Nữ giúp việc cung kính đi đến, giọng nói này khiến Trần Tử Huyên hoàn hồn, đáp: "Tôi biết rồi." Cô xấu hổ thu lại sắc mặt vừa rồi, vội vàng đi rửa mặt, thay quần áo.


Mắt cá chân hôm qua bị thương đã đỡ hơn rất nhiều, hôm nay xuống giường không còn bị đau nữa.


Nhưng nữ giúp việc vẫn để cô ngồi trên xe lăn, đẩy cô qua nhà chính dùng bữa sáng.


"Vết thương ở chân cháu thế nào rồi?"


Vừa vào đến nhà ăn, ông cụ Nguyễn cầm một tờ báo trên tay, không ngẩng đầu mà hạ giọng hỏi một câu.


Trần Tử Huyên ngoan ngoãn đáp: "Cháu đã đỡ hơn nhiều rồi ạ"


"Nếu không có chuyện gì lớn thì ngày mai cháu về nhà họ Trần ở thành phố C, mau chóng nói chuyện hôn lễ với nhà họ Trần đi..."


Trần Tử Huyên nghe nhắc đến nhà họ Trần, sắc mặt bỗng trở nên phức tạp.


"Ông nội, nhà cháu chỉ có một người dì, không còn người thân nào khác cả!" Giọng nói cô có chút hận.


"Vớ vẩn!"


Ông cụ Nguyễn nhíu mày lại, nhìn cô, nói: "Người nhà họ Trần nhất định phải có mặt trong buổi hôn lễ này." Ông cụ đặt tờ báo trên tay xuống, ánh mắt già nua sâu xa nhìn Nguyễn Chi Vũ.


Rồi bổ sung một câu: "Cháu về cùng với nó đi."


Trần Tử Huyên đã từng nghĩ tới nếu một ngày nào đó cô muốn kết hôn, cô sẽ đưa người đàn ông mình thích về nhà gặp cha và mẹ, đó chắc chắn sẽ là một chuyện cực kì hạnh phúc và cũng sẽ khiến cô rất ngại ngùng.


Nhưng cái mong ước tốt đẹp đó đã bị quẳng cho chó gặm mất rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK