Sau này Trần Tử Huyên nghĩ đi nghĩ lại thật lâu, cảm thấy phụ nữ khi kết hôn nhất định phải tổ chức một lễ cưới to thật to, nếu không kiên quyết đòi hỏi đối phương một chút, cho dù đàn ông không coi trọng thì cũng sẽ coi thường.
Nhưng mà, lần này...
Nói thật, riêng lần này thôi cô rất muốn lõa hôn.
Ngồi trong xe, Trần Tử Huyên hơi căng thẳng nhìn vào người đàn ông.
Nguyễn Chi Vũ dựa lưng vào sau xe, sườn mặt lộ vẻ lạnh lùng, tay phải anh cầm tài liệu hợp đồng, đọc rất chăm chú kĩ lưỡng, bên tai vẫn còn đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với một số người.
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, như kiểu chẳng thèm để việc này ở trong lòng, chiếc xe đi thẳng một đường tới sân bay quốc tế thành phố A.
“Tới thành phố C.” Anh cuộn hợp đồng lại, nói một câu với người bên kia qua tai nghe bluetooth.
Trần Tử Huyên buồn chán nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nghe trộm được anh đang trò chuyện điện thoại, trong lòng cực kì không muốn cùng anh quay về thành phố C.
Nhưng không còn cách nào khác cả, cụ ông bên nhà họ Nguyễn đã phân phó như vậy rồi, có lẽ Nguyễn Chi Vũ cũng đang rất bất đắc dĩ.
VietWriter.vn
“Bên thành phố C cũng không có chuyện gì quan trọng cả” Nguyễn Chi Vũ nói giọng miễn cưỡng, lúc anh nói không hiểu sao lại dùng một chút, nghiêng đầu liếc một cái về phía người phụ nữ kia.
Anh cực kì bình tĩnh nói một câu: “Đi cầu hôn”
Trần Tử Huyên như đang dần đi vào cõi tiên, nghe vậy thì chợt giật mình, mặt mày cứng đờ nhìn Nguyễn Chi Vũ.
Cầu hôn? Cái từ này, từ trong miệng tên họ Nguyễn nói ra nghe thật sự rất kì cục.
“Nhìn gì?”
Nguyễn Chi Vũ rút tai nghe ra, nhìn Trần Tử Huyên đang mở to hai mắt kinh ngạc, lạnh lùng hỏi lại một câu.
“Không, không có gì.”
Cô xấu hổ, lập tức cúi đầu xuống không nhìn anh nữa.
Tới sân bay quốc tế thành phố A rồi, từ thành phố A bay tới thành phố C đại khái sẽ mất khoảng trên dưới hai tiếng đồng hồ, người của Nguyễn Chi Vũ đã sắp xếp ổn thỏa xong xuôi từ sớm, suốt chuyến đi đều rất thuận lợi.
Chỉ là, bọn họ vừa mới đến sân bay thành phố C, đột nhiên trời lại đổ mưa to.
Mây đen trên trời cuồn cuộn, tiếng sấm rồi ảnh chớp nổi lên vang rền, bọn họ cũng không tới nhà họ Kiều vội, mà trước tiên đi đặt phòng khách sạn trước.
Quản lý khách sạn tự mình ra cửa đón tiếp, dẫn bọn họ lên căn phòng xa hoa nằm trên tầng cao nhất, Trần Tử Huyên bây giờ mới biết thì ra khách sạn này là của nhà họ Nguyễn, người này đúng thật là rất lắm tiền.
Nhà họ Nguyễn lực lượng hùng hậu, Nguyễn Chi Vũ lại là con cháu ruột thịt duy nhất của nhà họ Nguyễn này, như kiểu một tay điều khiển cả nhân sinh.
Nhưng mà, nếu so Nguyễn Chi Vũ này với loại công tử ăn hoang xài phí trong nhận thức của cô thì hơi không giống lắm.
Nguyễn Chi Vũ giống như là đang rất vội, anh trở về phòng, ba người vệ sĩ đưa cho anh một tập tài liệu, sắc mặt anh nghiệm lại, ngồi ngay ngắn chỉnh tề trước bàn rồi bắt đầu kiểm tra ký tên.
“Cái đó, nếu anh bận nhiều việc quá thì tôi có thể tự mình quay về nhà họ Trần" Cô do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra.
Sau khi cô chấm dứt quan hệ với nhà họ Trần thì cũng không còn liên lạc nữa, bây giờ đột nhiên lại trở về, đến chính bản thân Trần Tử Huyên cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, huống chi còn phải trở về với anh, làm vậy còn càng khiến cô lúng túng hơn nữa.
Nhưng mà, trong căn phòng xa hoa rộng rãi này, người đàn ông đang ngồi làm việc trước bàn lại giống như không hề nghe thấy lời cô nói, không trả lời lại một câu.
Mặt mày Trần Tử Huyên rầu rĩ, đã quen với việc anh không thèm nhìn mình.
Nguyễn Chi Vũ không để ý tới cô, tức là đang không đồng ý! Ngay cả mở miệng đáp lại thôi anh cũng lười.
Trần Tử Huyên đi tới trước cửa sổ, bên ngoài là một vùng trời u tối mờ mịt, trên không trung lại bắt đầu dữ dội nào những mây đen, bất chợt một tia chớp lóe qua.
Bởi vì phòng này nằm ở tầng cao nhất của khách sạn, từ đây nhìn xuống đám người cùng xe cộ đông đúc bận bịu đi lướt qua nhau trên đường, dưới cơn mưa tầm tã như vậy mà vẫn phải bôn ba vì cuộc sống, nhận về biết bao nhiêu bão táp mưa sa, âu cũng là vì lo cho cuộc sống.
Gả cho người có tiền, đây là phương pháp nhanh gọn và dễ dàng nhất để một người phụ nữ có thể thay đổi số phận, cũng bởi vì chuyện này có nhiều hình thức khác nhau cho nên có rất nhiều người không từ thủ đoạn mà chen chân làm kẻ thứ ba...
Cô nhớ tới nhà họ Trần, nhớ tới người mẹ kế hơn mình chỉ có ba tuổi kia.
Mẹ kế của cô năm hai mươi tuổi đã bò lên giường cha cô, ép mẹ cô cho đến chết.
Trên mặt kính cửa sổ sát đất phản chiếu sự giận dữ nơi đáy mắt cô, cô đã từng thề rằng cả đời này sẽ không quay lại nhà họ Trần nữa..
Ầm
Ngay lúc luồng suy nghĩ của cô đang cực kì hỗn loạn, cửa phòng lại bị một người kích động đẩy ra.
Trần Tử Huyên xoay người lại nhìn theo bản năng.
“Lưu Oánh Oánh?”