Mục lục
Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản gia nhà họ Nguyễn nghe nói mắt cá chân có bị thương nên đã gọi bác sĩ qua, Trần Tử Huyên được nữ giúp việc đỡ ngồi lên xe lăn.


"Mợ chủ, chúng tôi đồng ý cho cô ra ngoài nhưng bây giờ cô đang trong thời kỳ mang thai phải chú ý an toàn, đặc biệt là mang thai ba tháng đầu. Lỡ như sinh non thì không ai gánh nổi trách nhiệm này đâu." Lần đầu tiên quản gia dụng giọng điệu nghiêm túc như vậy dạy dỗ cô.


"Sau này tôi sẽ chú ý." Trần Tử Huyên cúi đầu, biết lỗi đáp lại một câu.





Lần đầu tiên cô mang thai nên cũng không hiểu rõ lắm, hơn nữa trước đó còn tức giận Triệu Dịch Kiệt và Trương Thiên Thiên nên không nghĩ quá nhiều.


Quản gia thấy có như vậy cũng không mở miệng dạy dỗ cô nữa. Sau khi bác sĩ cẩn thận xử lý vết thương


mắt cá chân và cánh tay cô, nữ giúp việc đưa cô về phòng ngủ nghỉ ngơi.


Lúc ăn cơm tối, quản gia sai người đưa cơm thẳng đến phòng ngủ, người tàn tật Trần Tử Huyên đành nằm trên giường không thể chạy loạn nữa.


Ngồi lâu trên giường, mông hơi ê ẩm, thời gian lại sớm quá cô không ngủ được.


Hơn nữa, Nguyễn Chi Vũ đã đi công tác về, có thể tối nay anh sẽ về nhà...



VietWriter.vn



Nét mặt Trần Tử Huyên lập tức cảnh giác lên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng ngủ.


Không biết lát nữa Nguyễn Chi Vũ về có mắng mình hay không?


Anh ta sẽ không ở lại phòng ngủ này, có vẻ như anh ta rất ghét bỏ mình... Trần Tử Huyên ngồi trên giường hồi hộp suy nghĩ lung tung.


Ngay lúc này, một tiếng chuông di động lanh lảnh vang lên...


Cầm di động lên rồi nhìn qua màn hình đang nhấp nháy, nét mặt Trần Tử Huyên có chút kinh ngạc.


Cô nhấn nút nghe, thoải mái nói: "Dù nhỏ." Giọng cô có chút tươi cười gọi một tiếng vào di động.


"Tử Huyên, hình như hôm nay tâm trạng con không tệ."


Cố Như Yên ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng thoải mái của cô, cười trêu chọc một câu: "Có phải Dịch Kiệt đưa con về nhà ăn cơm tối không?"


Nét mặt Trần Tử Huyên lập tức suy sụp và buồn bã, không biết nên nói với bà thế nào về chuyện đã xảy ra gần đây.


Cố Như Yên ở đầu dây bên kia có chút kích động, lập tức bổ sung thêm: "Tử Huyên, hôm nay dì đến một ngôi chùa gần đây xin thẻ xăm cho con. Giải xăm ra nói con sẽ được gả cho một gia đình tốt, sau này không phải chịu khổ nữa..."


"Tuy có chút mê tín nhưng nghe vậy trong lòng di cũng yên tâm hơn một chút. Lúc trước di đưa con rời khỏi nhà họ Trần đã khiến con chịu không ít cực khổ. Lúc con nói muốn dùng tài sản mẹ con để lại để giúp Triệu Dịch Kiệt dì đã phản đối gay gắt nhưng bây giờ thấy con sống tốt, chỉ cần con hạnh phúc thì đi tin rằng chị dì ở trên trời thấy cũng sẽ vui mừng thay cho con..."


Con sống không được hạnh phúc


Trần Tử Huyên nghe Cố Như Yên nhắc tới người mẹ đã qua đời, hốc mắt bỗng đỏ bừng.


"Tử Huyên, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Đầu dây bên kia Cố Như Yên thấy cô im lặng lo lắng hỏi một câu.


"Không, không có việc gì!" Cô giả vờ cười, tùy tiện tìm một lời nói dối: "Gần đây con bị cảm."


Dì cô bị bệnh tim không thể chịu nổi kích thích, tạm thời cô không định nói chuyện cô đã ly hôn và mang thai với dì.


Cô lập tức đổi đề tài: "Dì nhỏ, có phải bên trại an dưỡng dùng một loại thuốc mới cho dì nên tết năm nay di không thể về được không..."


"Gần đây nghe nói ở nước ngoài có một loại thuốc thích hợp với bệnh của dì, không biết trị liệu lần này có tốn kém không,. Nhưng mà Tử Huyên à, con đừng lo cho dì, dù sao bệnh của dì cũng là bệnh cũ, không muốn liên lụy đến con."


"Có gì mà liên lụy. Con chỉ còn một người thân là di, dì đừng bỏ lại một mình con." Trần Tử Huyên nhớ đến chuyện trước đây bỗng có chút kích động.


Cổ Như Yên im lặng một lát rồi nhỏ giọng hỏi: "Tử Huyên, con thật sự không định về lại nhà họ Trần


sao..."


"Con đã cắt đứt liên lạc với họ nhiều năm rồi. Không ai biết đến con, con cũng không thấy có gì lạ."


"Dì nhỏ, di động của con sắp hết pin rồi! Có một số việc chờ sau khi di về con sẽ nói với dì. Tạm biệt di! Dì nghỉ ngơi sớm đi ạ." Trần Tử Huyên nhìn người đàn ông trước mắt, vẻ mặt căng thẳng vội vàng nói xong rồi cúp máy ngay.


Sau khi cúp máy xong, cô lập tức ngồi nghiêm chỉnh nhìn người đàn ông trước mắt.


Nguyễn Chi Vũ nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, sắc mặt có chút khó coi, anh cởi áo khoác rồi đi thẳng vào phòng tắm.


Trần Tử Huyên nhìn anh đóng cửa phòng tắm, bỗng thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Nhưng chỉ một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK