Nhưng vừa bước được một bước, lão quản gia đứng phía trước nhìn cô rồi làm động tác dừng, ý bảo cô đừng tiến lên nữa, Trần Tử Huyên đứng đơ tại chỗ, tâm trạng lại càng thêm lo lắng.
Lúc nào cũng thế, chuyện gì bọn họ cũng đều không muốn nói cho cô biết.
Nhưng cô cũng chỉ muốn biết thêm một chút về chuyện của Nguyễn Chi Vũ mà thôi…
Reng reng…
Di động trong túi áo khoác run lên, tin nhất gần nhất được hiện lên.
“Chi Vũ ở hội sở Golden.A”
Trần Tử Huyên cầm di động, nhìn nội dung tin nhắn trên màn hình, cô im lặng.
vietwriter.vn
Là số di động Hạ Vân Lệ gửi đến, chỉ ngắn gọn như thế.
“Bây giờ Nguyễn Chi Vũ đang ở hội sở Golden.A?”
Hội sở Golden.A, đây là một trong những hội sở tư nhân cao cấp, Trần Tử Huyên biết đến nó là vì ngay từ đầu lúc Triệu Dịch Kiệt lừa cô mở phòng, cô đã gặp được Nguyễn Chi Vũ ở tại hội sở đó.
Nhìn tin nhắn quy củ ngay ngắn trên điện thoại, cô rũ mắt nhìn lại món quà Nguyễn Chi Vũ tặng cô trên tay, vòng cổ bạch kim khảm đá quý hồng ngọc “chance”, tim cô đập nhanh hơn, cảm thấy trong lòng có một dự cảm bất an.
“Trước đó phó tổng giám đốc của tập đoàn rõ ràng nói là ngày mai anh mới có thể về, vì sao Hạ Vân Lệ lại gửi tin nhắn cho mình…”
Cô ta cuối cùng lại muốn chơi cái trò gì.
Ngày mưa to hôm trước, cô cũng nhận được một tin nhắn khó hiểu bảo cô đi đến khách sạn Qua Đăng, nhưng sau đó Nguyễn Chi Vũ chắc chắn nói là không có liên quan với Hạ Vân Lệ.
Lòng cô loạn cào cào, cô quyết định gọi cho Hạ Vân Lệ.
“Số điện thoại bạn đang gọi đang trong cuộc trò chuyện, vui lòng thử lại sau…”
Chỉ có một chuỗi âm thanh máy móc đáp lại cô.
Âm thanh báo máy bận cứ lặp đi lặp lại khiến vẻ mặt Trần Tử Huyên đen thui, nắm chặt di động trong tay, không ngừng hít thở sâu, nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại.
Bình tĩnh, bình tĩnh không nổi nữa!
vietwriter.vn
Hôm qua, sau khi phó tổng giám đốc cúp máy cô, cô có gọi đến nhưng vẫn không kết nối được, còn nói gì mà chờ Nguyễn Chi Vũ tỉnh lại, ông cụ trong nhà lại nói chuyện rất khó hiểu, còn có cái tin nhắn của Hạ Vân Lệ gửi đến.
Bọn họ luôn nói cô không giúp được gì, cô cũng không muốn gây thêm phiền phức cho bất kì ai, nhưng cô ở nhà như ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than, ai hiểu được tâm trạng này của cô hả.
Gọi tài xế nhà họ Nguyễn lập tức lái xe đưa cô đi đến hội sở Golden.A.
Bất kể là Hạ Vân Lệ muốn đùa cợt cô như lần trước hay không, cho dù tin nhắn này là thật hay giả, cô cũng muốn đến đó xem.
Xe vững chãi chạy thẳng trên đường, cô im lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về sau, nhớ đến các hành động kì lạ của Nguyễn Chi Vũ gần đây, đầu óc cô loạn thành một đống.
“Rốt cuộc là anh bị làm sao thế?” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hốc mắt cô có hơi ướt.
Trong ngực dâng lên cảm xúc lo âu, cảm thấy tự chán ghét bản thân, cô không giúp được anh cái gì, cô cảm thấy chính mình thật sự rất vô dụng.
Sau bốn mươi phút đi đường, xe đã đến được hội sở Golden.A.
Trần Tử Huyên xuống xe, tài xế nhà họ Nguyễn đưa cô đến quầy lễ tân của hội sở, nữ nhân viên ở quầy lễ tân sau khi nghe tài xế nói lập tức dùng điện thoại nội bộ gọi người phụ trách bước ra, hai người đó trao đổi một lúc.
“Cô chủ, chào cô ạ.”
Trần Tử Huyên đoán hội sở này có lẽ có liên quan chặt chẽ đến tài sản của nhà họ Nguyễn, thái độ đối phương tương đối cung kính, hơn nữa hình như Nguyễn Chi Vũ rất thích đến đây nghỉ ngơi.
“Nguyễn Chi Vũ hiện đang ở đây?” Cô do dự lên tiếng.
Người phụ trách hội sở không có ý giấu giếm, rất dứt khoát gật đầu.
“Vâng, cậu chủ Chi Vũ đang ở phòng 2008…”
Trần Tử Huyên nghe thấy câu trả lời này cảm thấy trong lòng đủ loại cảm xúc.
Anh ấy thật sự ở đây.
Trần Tử Huyên miễn cưỡng nở nụ cười, âm thanh bình tĩnh lại có hơi cường thế ra lệnh: “Đưa tôi đi gặp anh ấy.”
“Vâng ạ.”
Cô đi theo người phục vụ này vào một hành lang mang phong cách châu Âu cổ điển.
Hai bên hành lang được treo đèn thủy tinh tinh xảo, ánh đèn vàng nhạt rất ôn hào, ở đây rất an tĩnh, dưới chân là thảm đỏ được trải dài, trên đường đi cô không hề gặp bất kì người khách nào, xem ra đây là khu vực khách quý.
“Đưa thẻ phòng cho tôi.”
Đi đến trước phòng 2008, thấy vẻ mặt người phụ trách khó xử, Trần Tử Huyên trực tiếp yêu cầu thẻ phòng rồi để anh ta rời đi.
Đối phương dường như thở phào nhẹ nhõm, quy củ đáp lại: “Cô chủ, cô có yêu cầu gì thì hãy nhấn chuông trong phòng, tôi rời đi trước vậy.”
Tính tình Nguyễn Chi Vũ mọi người hiểu rất rõ, không có mệnh lệnh của anh, người bình thường không được tùy ý làm phiền, nếu là vợ anh tự mình tìm đến cửa, vậy tất nhiên không giống bình thường.
Tin tức trong vòng của họ rất linh thông, đối với một số người đặc thù, đặc biệt là yêu cầu của người nhà họ Nguyễn lại nắm rất rõ, để tránh việc đắc tội người khác. Nghe nói vợ Nguyễn Chi Vũ được nuông chiều đến khó ở chung, nhưng bây giờ xem ra người phụ nữ này rất dễ nói chuyện…
Nghĩ đến đây, đối phương không nhịn được quay đầu lại, nhắc nhở một câu: “Cô chủ, cô Hạ cũng ở trong đó…”
Tích…
Một tiếng tích vang lên, Trần Tử Huyên nhanh nhẹn quẹt thẻ phòng, cửa phòng cũng mở ra theo.
Cô Hạ.
Câu “cô Hạ” kia của người phụ trách hội sở vừa nói ra, Trần Tử Huyên đứng thẳng lưng lên, cô đã nhìn thấy bóng lưng Hạ Vân Lệ qua khe cửa.
“Hạ Vân Lệ…”
Cô lẩm bẩm cái tên này, tâm trạng phức tạp, ánh mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi ở mép giường trong phòng, đang cúi người xuống, dường như đang bận cái gì đó.
Âm thanh cộc cộc cộc của tiếng bước chân khiến người trong phòng cảnh giác quay đầu lại…
Vẻ mặt Hạ Vân Lệ kinh ngạc: “Sao cô lại ở đây?”
“Là cô bảo tôi đến đây.”
Trần Tử Huyên cất bước đi vào phòng, nhẫn nhịn cảm xúc trong lòng, ánh mắt nhìn qua phía trên giường, người đàn ông trên giường đã tỉnh lại.
Nguyễn Chi Vũ thật sự ở đây, anh nhìn cô đứng ở cửa nhưng không lập tức lên tiếng.
Hai người cứ vậy mà im lặng nhìn nhau.
Đột nhiên Trần Tử Huyên cảm thấy buồn cười, đây có tính là bắt gian không?
Nghiêm túc mà nói thì hẳn là không phải, ít nhất đôi nam nữ này quần áo nghiêm chỉnh, cũng không có động tác mờ ám nào… Nhưng vẻ mặt lo lắng của Hạ Vân Lệ tình cảm nồng nàn ngồi bên giường chăm sóc chồng cô.
Phụ nữ bên ngoài lại lo lắng sốt ruột chăm sóc người đàn ông nhà cô, trường hợp này thật sự khiến Trần Tử Huyên buồn cười lại cảm thấy giễu cợt.
Không thể tức giận, thậm chí có thể còn phải nói một tiếng cảm ơn với cô ta nữa.
“Sao em lại đến đây?”
Nguyễn Chi Vũ ngồi dậy từ trên giường, dựa lưng vào đầu giường, giọng nói của anh hơi khàn, lên tiếng hỏi câu hỏi y hệt.
“Hạ Vân Lệ bảo em đến.”
Mặt cô không có quá nhiều cảm xúc, đi một bước đến gần anh, không hề ghen tuông bậy bạ như trước, bình tĩnh lặp lại câu trả lời ban nãy.
Mày người đàn ông trên giường nhíu chặt, anh nhìn qua người phụ nữa ngồi ở mép giường.
Hạ Vân Lệ vội vàng phản bác: “Tôi không có bảo cô đến.”
“Tôi nhận được tin nhắn cô gửi cho tôi.”
“Tôi không có gửi tin nhắn cho cô.”
Trong phút chốc, không khí trở nên căng thẳng.
Giọng nói mọi người đều không hề chập trùng, Trần Tử Huyên nhịn lại cảm xúc kích động, cắn răng mở miệng, “Vậy cô Hạ, xin hỏi cô có nhận được cuộc gọi nhỡ nào do tôi gọi đến không?”
“Năm mươi phút trước quả thật cô có gọi đến cho tôi, nhưng lúc đó do đang vội nói chuyện với trợ lý của tập đoàn nên không có thời gian nhận máy…”
“Khớp thật đấy.” Trần Tử Huyên hừ một tiếng, cô đã không thể giả vờ bình tĩnh nữa.
Cô thật sự tức giận, không phải vì Hạ Vân Lệ và anh ở trong phòng này làm gì mà là Hạ Vân Lệ lần nào cũng nói dối!
“Đi ra ngoài.”
Đầu người đàn ông ở trên giường đã đau đến sắp vỡ ra, anh nhắm chặt hai mắt, trầm giọng quát: “Lập tức đi ra ngoài!”1
Trần Tử Huyên ngẩn ngơ, quay đầu nhìn thẳng anh, hung hăng trừng mắt.
Anh muốn đuổi em ư!