Trần Tử Huyên nghe lời hứa hẹn vô cùng dịu dàng đó của anh ta, nhưng trên mặt cô lại chẳng có lấy chút cảm xúc này.
Giống như trong giây phút này, cô không quan tâm anh ta đã ngoại tình... không thèm để ý có đúng là anh ta có con riêng bên ngoài không, cũng không để ý việc Trương Thiên Thiến đoạt mất chồng mình, cả người cô sững ra đó.
"Triệu Dịch Kiệt, anh... thì ra..." Hồi lâu sau, cô mới gian nan mở miệng, tiếng nói đứt quãng.
Triệu Dịch Kiệt nhìn cô, lúc này bỗng anh ta cảm thấy ánh mắt Trần Tử Huyên nhìn mình là ánh mắt xa lạ trước nay anh ta chưa từng thấy.
"Triệu Dịch Kiệt, thì ra người cứu tôi trong lần du lịch tốt nghiệp trung học đó không phải là anh!"
Cô hít sâu một hơi, lớn tiếng chất vấn anh ta, trong lời nói của cô đè nén rất nhiều tình cảm phức tạp.
"Lần gặp nạn trong buổi du lịch tốt nghiệp trung học đó, đã có người đến cứu tôi đúng lúc, tôi cũng không bị đám người xấu kia làm nhục. Không có, không có cái gì hết!" Cô rống lên nói thật to.
Triệu Dịch Kiệt nghe đến đây, cả người cũng giật béng.
Lúc đó khi anh ta đuổi tới hiện trường, tất cả kẻ xấu đã chạy hết rồi. Anh ta chỉ thấy quần áo cô hỗn độn, cho là cô bị làm nhục rồi vứt lại trên triền núi...
"Triệu Dịch Kiệt, anh gạt tôi! Anh nói chính anh đã cứu tôi, anh gạt tôi!"
Cảm xúc của Trần Tử Huyên trở nên kích động, hai tay cô tóm chặt lấy vai áo anh ta, đến các khớp tay cũng trở nên trắng bạch: "Không phải anh, thì ra không phải là anh. Thì ra người cứu tôi ngày đó không phải anh! Vì sao anh muốn gạt tôi?" Cô nói như tự giễu, hoặc như đang nhớ lại cảnh tượng không chịu nổi đã gặp phải lúc đó.
Trần Tử Huyên đẩy mạnh anh ta ra, chậm rãi đứng dậy, biểu cảm trở nên mông lung.
"Là ai, người cứu tôi hôm đó là ai..."
Đôi môi cô đã trắng bệch, cô vẫn thì thào không ngừng đầy cố chấp. Cô không nhớ nổi gương mặt của người đó, nhưng sẽ vĩnh viễn không quên được ngày kia.
Triệu Dịch Kiệt ngồi ở bờ sông dơ bẩn đó, ngẩng đầu lên nhìn cô, bỗng nhiên anh ta như hiểu ra điều gì.
Thì ra ban nãy Trần Tử Huyên liều mạng cứu anh ta như thế, rồi cả những sự quan tâm và ẩn nhẫn mấy năm nay của cô, đều là vì cô nhầm năm đó chính anh ta đã cứu cô.
Triệu Dịch Việt không biết phải diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, buồn cười thật, cứ như bị trời cao đùa giỡn vậy.
Khi anh ta hiểu được cái gì là sự nghiêm túc, cái gì là cảm động trong thời khắc sinh tử, thì anh ta đã không còn tư cách nữa rồi.
Bởi lẽ, người cứu cô năm đó không phải anh ta. Hôm đó anh ta chỉ thuận miệng nhận vơ mà thôi.
Rốt cuộc là ai yêu ai trước, là ai thiếu ai...
Lúc này đã có rất nhiều người vây xem bên cạnh bờ sông, có người báo cho cảnh sát. Chẳng mấy chốc, xe cấp cứu cũng đã tới.
Khi bác sĩ tới bên cạnh Trần Tử Huyên hỏi tình trạng cơ thể cô, Trần Tử Huyên nhìn người đó, ánh mắt như xuất hiện một chút ảo ảnh. Có thể là do cảm lạnh, hoặc tinh thần bị đả kích, mà trước mắt cô tối sầm, cơ thể trở nên yếu ớt.
Cả người Trần Tử Huyên nóng khủng khiếp. Nước sông tháng hai lạnh đến tận xương tủy, nhất là ban đêm. Lý do cô cố hết như vậy, thật ra cũng là vì cô nhớ rõ chuyện mình đã từng gặp đó.
Cô được đưa vào bệnh viện, sốt cao khiến cô mụ mẫm người.
Cô đã mơ rất nhiều giấc mơ, mơ thấy cảnh tượng đáng sợ của việc tìm thấy đường sống trong hiểm cảnh từ lần du lịch tốt nghiệp trung học đó, thứ đã trở thành ác mộng lớn nhất đời cô.
Mà ngay lúc cô đang hôn mê, Trần Tử Huyên không biết, cô đã trở thành nhân vật nổi tiếng trên internet.
"Nữ anh hùng siêu cấp không sợ sông lạnh, phi người xuống cứu nam đẹp trai..."
"Người đẹp rưng rưng ôm hôn thắm thiết, chân thành lập tỉnh chồng mình..."