Trần Tử Huyên giơ tay lên đầu, đối diện với cha ruột của mình phía xa, trong lòng chỉ có hận ý.
“Con đi lên đây ngay lập tức!” Trần Võ Quyền lạnh giọng cảnh cáo lại một lần nữa.
Trần Tử Huyên như giận dỗi, bước lên thư phòng tầng hai.
Hai cha con sáu năm không gặp, cô vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy Trần Võ Quyền mắng to. “Mấy năm nay con học được cái gì, vừa thấy đàn ông đã quyến rũ, đó là người đàn ông của Trương Thiên Thiển, con còn có liêm sỉ không hả?”
“Con quyến rũ đàn ông? Đúng đó, con thích quyến rũ đàn ông thế đó, con không có nhà dạy dỗ, chính là di truyền đó, phẩm chất đạo đức con vậy đó!”
Trần Tử Huyên nghiệm mặt, quật cường, lập tức cười lạnh.”Nhưng mà vật họp theo loài, Trương Tiểu Vi năm đó mới hai mươi tuổi đã bò lên giường ông, nếu so về độ không biết xấu hổ thì con sao có cửa so sánh.”
“Con câm miệng cho ta! Trương Tiểu Vi là mẹ kế của con, con phải tôn trọng!”
Sắc mặt Trần Võ Quyền khó coi, giận dữ trừng mắt nhìn người đối diện.
“Ái chà, chuyện này sao?”
Vừa hay Trương Tiểu Vi lo lắng đi tới. “Vô Quyền, hiểm lắm Trần Tử Huyên mới trở về, anh đừng cãi nhau với con, chúng ta là người một nhà cả, có gì từ từ nói.”
VietWriter.vn
“Ai một nhà với hồ ly tinh cô!” Trần Tử Huyên mỗi lần thấy Trương Tiểu Vi đều không nhịn được mắng to.
Chát
Trần Võ Quyên giơ tay đánh cô một cái.
“Nghĩ lại xem bản thân là đại tiểu thư nhà họ Trần lại tùy hứng không coi ai ra gì, Trần Tử Huyên, con bớt lại cho ta!”
Hai hốc mắt cô đỏ bừng, nhếch môi, hung dữ trừng mắt nhìn cha mình, mà phải bị đánh cho sưng lên, vừa rát vừa đau.
Trần Võ Quyền đối diện với cô, sắc mặt cực kì khó coi.
Ông khiển trách cô. “Hơn nữa, ta nói cho con biết, ta mặc kệ không cần biết con dùng thủ đoạn gì quyến rũ Nguyễn Chi Vũ, hôn sự này ta không đồng ý, miễn cho con sau này đắc tội với nhà họ Nguyễn lại liên quan tới ta.”
“Ông yên tâm, tôi sẽ không liên lụy tới ông đâu, cha tôi năm tôi mười bảy tuổi đã chết rồi!”
Cô tức giận hét lên, hai hốc mắt nặng nề rơi nước mắt, cô xoay người, không khống chế được cảm xúc bỏ ra ngoài.
Trần Võ Quyền trừng mắt nhìn bóng dáng cô bỏ đi, sắc mặt cực kì trầm.
Trương Tiểu Vi đứng một bên Trần Võ Quyền, cười đắc ý, giả bộ quan tâm hỏi. “Võ Quyền, có muốn đuổi theo không?”
“Chuyện này là sao, còn chưa ăn cơm đã bỏ đi.”
Bà lão họ Trần nhìn Trần Tử Huyên thương tam bỏ đi, tức giận mắng một tiếng. “Giống y như mẹ mình, tùy hứng không có giáo dục.”
Triệu Dịch Kiệt cũng nhìn thấy Trần Tử Huyên rối rắm chạy đi, cảm thấy trong lòng tự nhiên xuất hiện một loại cảm xúc kì quái, theo bản năng nhấc chân đuổi theo.
“Dịch Kiệt, chúng ta chuẩn bị ăn cơm rồi.” Trương Thiên Thiến kéo tay anh ta, gọi một tiếng.
Triệu Dịch Kiệt dừng chân, mặt mày phức tạp.
“Cô ấy tự tới nhà họ Trần?
Lúc này ở khách sạn, Nguyễn Chi Vũ mới nhận được điện thoại.
Anh lạnh lùng hỏi. “Bây giờ cô ấy ở đâu?”
Đầu bên kia hơi do dự mở miệng. “Nguyễn thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy... cô ấy mất tích rồi.”
Không thấy Trần Tử Huyên?
Sau khi cô rời khỏi nhà họ Trần thì không quay về khách sạn, đột ngột không biết tung tích.
"Rốt cuộc Trần Tử Huyên đang làm gì vậy? Gọi điện thoại cũng không bắt, có phải cô ấy muốn người ta phải tìm mình không?" Lê Hướng Bắc đã giúp đỡ tìm người, không kìm được mà oán giận.
Nguyễn Chi Vũ nhìn mặt trời đang từ từ hạ xuống ở trời Tây, khuôn mặt lạnh lùng kìm nén cảm xúc, có hơi buồn bực.
"Chi Vũ." Ngô Tuấn Khải vội vã lái xe ngừng trước cửa khách sạn, ló đầu gọi với anh một tiếng: "Tìm được rồi, cô ấy đang ở nghĩa trang."
Nghĩa trang?
Khi bọn Nguyễn Chi Vũ đuổi đến nghĩa trang, liếc mắt một cái là nhận ra người phụ nữ đang ngồi xổm trước bia đá của khu mộ bên sườn tây đúng là Trần Tử Huyên.
Biểu cảm trên mặt Nguyễn Chi Vũ đầy phức tạp, bước chân đi về phía cô có phần nặng nề.
"Trần Tử Huyên! Rốt cuộc cô có yên vị đàng hoàng được không hả?"
Anh đứng bên cạnh cô, lạnh lùng răn dạy với sự giận dữ: "Cô đang cố ý muốn người khác lo lắng, muốn mọi người đi tìm cô loạn cả lên, thỏa mãn cái thói hư vinh của cô sao? Trần Tử Huyên, lần sau đừng chơi trò mất tích với tôi nữa. Nếu đứa bé có gì ngoài ý muốn, cô không gánh nổi đâu!"
"Tôi biết! Tôi biết rồi! Với các người tôi chỉ là một cái máy đẻ con mà thôi!" Cô đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ mặt phẫn nộ, kích động la lớn.
Nguyễn Chi Vũ đứng đối diện nhìn hốc mắt đỏ bừng của cô, hai mắt nheo lại.
Ánh mắt anh nhìn thoáng qua bia mộ trước mặt cô, cái tên Cố Như Tình kia... đó là phần mộ của mẹ Trần Tử Huyên.