Bấm vài cái trên màn hình, đột nhiên điện thoại được chuyển hướng sang trình duyệt, từ khóa “cách phòng ngừa tiểu tam” được hiện lên đầu.
Chưa đầy một giây, rất nhiều trang web liên quan được hiện ra, Trần Tử Huyên chọn ngẫu nhiên một trang vào xem.
Có một cô gái vừa đăng một bài lên diễn đàn, nhận được rất nhiều lượt tương tác.
Chủ bài đăng có quan hệ cực kì tốt với bạn thân mình, cô bạn thân này là một trạch nữ ngàn năm, thường xuyên ở nhà một mình nên ăn mặc tương đối tùy tiện, đa phần là đồ rộng thùng thình, nhưng tối đó chủ bài đăng và chồng mình đã hẹn sẽ đến nhà cô bạn thân ăn bữa cơm, không ngờ cô bạn thân vậy mà lại mặc một cái áo sơ mi rộng có in hoa văn màu xám nhạt, bên trong không mặc nội y.
Là một người ăn dưa, khi đọc đến đây Trần Tử Huyên cảm thấy kích động, rồi cô lập tức nhớ đến tối nay Hạ Vân Lệ bị ướt nước mưa, quần áo ướt đến gần như trong suốt, nghĩ lại cô cảm thấy khó chịu.
Quần chúng ăn dưa bắt đầu bình luận, cực kì chuyên nghiệp hỏi chủ bài đăng: “Áo sơ mi của cô bạn thân có xuyên thấu không?”
vietwriter.vn
Chủ bài đăng trả lời: “Không xuyên thấu sao được, ánh mắt chồng tôi cũng không biết đêm qua đặt ở đâu nữa kìa, hơn nữa ngực cô ấy lại lớn, dưới ánh đèn nhìn càng rõ ràng hơn, chính tôi nhìn còn thấy ngại, bây giờ tôi không biết cô ấy cố ý hay là do thói quen thường ngày là như vậy?”
Người ăn dưa số 1: “Biết rõ có khách đến nhà, cho dù không phải bạn bình thường, nhưng cũng không thể nào tùy tiện như vậy, phải chú ý một chút chứ.”
Người ăn dưa số 2: “Nói thật, tôi cũng là trạch nữ như thế, giờ đã quen với việc không mặc nội y rồi, nếu phải mặc vào thì thật sự rất đau khổ, nếu là tôi, tôi cũng không vui.”
Người số 1 trả lời người số 2: “Tam quan của bạn có vấn đề hả, rõ ràng là cô bạn thân này làm trò với chồng chủ bài đăng ngay trước mặt cô ấy, ngay cả nội y cũng không mặc, cứ lắc lư ngực lớn trước mặt người ta, cái này rõ ràng là quang minh chính đại quyến rũ chồng người khác rồi. Não có tàn thì cũng phải biết lễ nghĩa cơ bản chứ.”
Số 2 bị phản hồi như thế, tức giận đáp: “Bạn có ý gì đấy, bạn nói ai não tàn, não bạn mới tàn đó!”
Trần Tử Huyên thích thú lướt bình luận, sau đó cô thấy một câu trả lời rất chí khí.
Một người ăn dưa ẩn danh cực kì phẫn nộ, thẳng thắn để lại bình luận: “Hừ, chó cái mưu mô.”
“Xem ra tất cả mọi người đối với những chuyện như thế này khá nhạy cảm…” Trần Tử Huyên cảm thán, cô cảm thấy bản thân đã tìm đúng chỗ rồi.
Cô lướt tiếp hơn mười trang nữa, tay có hơi mỏi.
vietwriter.vn
Bỗng nhiên cô phát hiện, Nguyễn Chi Vũ đã vào phòng tắm ba mươi phút rồi, bình thường anh không tắm lâu như vậy.
Anh ở trong đó làm cái gì?
Trần Tử Huyên buông di động, lén lút đứng trước cửa phòng tắm, dán lỗ tai lên cửa, cô không nghe được tiếng nước chảy nữa, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng, ngập ngừng lên tiếng: “Nguyễn Chi Vũ…”
Anh không trả lời cô.
Tim Trần Tử Huyên đập nhanh hơn, tay dùng sức xoay tay nắm cửa.
Cốc cốc cốc… cánh cửa bị cô đập dồn đập: “Nguyễn Chi Vũ!”
“Có chuyện gì?”
Bên trong truyền ra âm thanh khàn khàn, lúc này Trần Tử Huyên mới dừng động tác gõ cửa, ánh mắt ngơ ngác nhìn cánh cửa, trong lòng cảm thấy lo được lo mất.
Cô do dự lên tiếng: “Em, em thấy anh ở trong đó lâu như vậy… Chính anh cũng nói không được ở trong phòng tắm lâu mà.” Câu sau cô nói có hơi mất tự nhiên.
Cô gõ gõ cửa phòng tắm một lúc thì có tiếng trả lời: “Biết rồi.”
Anh không mở cửa.
Trần Tử Huyên cau mày, trừng mắt nhìn cánh cửa đã khóa trái trước mặt.
Bình thường lúc cô tắm đều bị anh ép buộc không được khóa trái, nhưng chính anh lại khóa cửa… Còn nữa, nếu như bình thường cô gõ cửa, anh đều ra mở cửa cho cô…
Anh ở trong đó làm cái gì?
“Em đứng ở đây làm cái gì?”
Ngay lúc cô đang sầu não suy nghĩ có nên đã văng cánh cửa này không thì cửa bị mở ra, cô giật mình ngẩng mặt lên, Nguyễn Chi Vũ mặc chiếc áo choàng tắm màu xanh đậm đứng trước mặt cô.1
“Em, em muốn đi toilet…” Cô chột dạ đáp.
Sau khi nói xong, Trần Tử Huyên lập tức hận bản thân không biết dùng não, phòng ngủ chính của chủ nhà họ Nguyễn có tận hai phòng tắm.
“Nhanh một chút.”
Trên đầu vang lên âm thanh trầm thấp, cô rầu rĩ mím môi như muốn nói chuyện, Nguyễn Chi Vũ âm thầm thở dài, kéo cô đến giường bên kia.
“Nguyễn Chi Vũ, anh…” Anh làm gì thế?
Cô muốn hỏi, nhưng chắc chắn anh sẽ không trả lời…
Cô nhíu mày, nằm nghiêng người qua một bên, xoay lưng lại với anh, vừa rồi cô thấy có rất nhiều mồ hôi trên trán anh.
“Này, anh lấy điện thoại em làm gì vậy!”
Cô phát hiện điện thoại mình đã bị người đàn ông bên cạnh lấy, anh dựa vào đầu giường, vẻ mặt kỳ lạ nhìn màn hình điện thoại, rồi lại cúi đầu nhìn cô, trong phút chốc khiên cô cảm thấy lúng túng.
“Đây là riêng tư cá nhân của em, trả cho em…” Trần Tử Huyên đưa tay lấy lại điện thoại.
“Phòng ngừa tiểu tam?” Nguyễn Chi Vũ nhìn mặt cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
Vốn dĩ anh muốn kiểm tra tin nhắn mà cô nói, không ngờ cô lại vào một diễn đàn, còn vui vẻ hào hứng tám chuyện với đám người trên mạng.
“Nguyễn Chi Vũ, có phải anh cảm thấy em rất nhỏ nhen, cho rằng em thích ghen với Hạ Vân Lệ đúng không?”
Bây giờ cô đã trở lại tâm tình bình thường, do dự một hồi rồi nghĩ dù sao cũng không ngủ được vậy thì hỏi ra một số chuyện trong lòng đi.
Nguyễn Chi Vũ nhướng mày, rũ mắt nhìn cô gái đang nằm nghiêng người ôm chiếc chăn mỏng.
Chỉ cần không nhắc đến một số chuyện đặc biệt, thật ra anh rất vui lòng nói chuyện với cô: “Hạ Vân Lệ là người trong công ty…”
“Nhưng Hạ Vân Lệ và người nhà họ Nguyễn cũng rất thân thuộc.”
Dù sao nói cũng nói rồi, Trần Tử Huyên không ngần ngại mà nói thẳng.
“Chi Nghiên có hơi hướng nội, Hạ Vân Lệ lại kiên nhẫn dỗ dành, Chi Nghiên thích cô ấy, vậy thôi.” Anh giải thích đơn giản.
Trần Tử Huyên cũng không hi vọng xa vời ông lớn nhà họ Nguyễn này lại nói chuyện nhiều như vậy với cô, tối nay chắc anh thật sự được thần linh bám vào người rồi. Nhưng nói đi phải nói lại, anh nói thẳng ra như thế, ngược lại cô cảm thấy bản thân mình hơi hẹp hòi.
Cô vén chăn trùm lên đầu, ủ rũ chôn người trong chăn.
“Bỏ đi, Hạ Vân Lệ vừa kiên nhẫn, vừa có năng lực giỏi, cô ta có thể cùng các anh đi khắp nơi làm việc… Còn em chỉ là một con mập, em không xứng với anh.”
Nguyễn Chi Vũ cũng nằm xuống, kéo lấy chăn của cô để cô khỏi phải khó thở.
Anh phát hiện sau khi sinh con, cô càng ngày càng để ý ngoại hình của chính mình.1
“Anh chưa từng mang thai, anh làm sao biết được cảm giác như thế nào, cả người đều sưng hết cả lên…” Trần Tử Huyên hù dọa nói, thật không công bằng mà!
Nguyễn Chi Vũ tất nhiên không hiểu được tâm trạng của cô, đặc biệt là suy nghĩ của vợ anh cũng không giống phụ nữ bình thường, rất phức tạp.
Thấy mặt cô ủ rũ, đành mở miệng an ủi một chút.
“Những người bên ngoài lại nói anh không xứng với em, nói anh không biết chăm sóc, so ra anh còn kém hơn Hạ Vân Lệ…”
Đột nhiên Trần Tử Huyên xoay người, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nói: “Nguyễn Chi Vũ, tính tình vợ anh là thế đây, anh không được ý kiến!”1
Anh giật mình nhìn dáng vẻ lúc tức giận của cô.
Xem ra mấy lời an ủi cũng không cần nói rồi, tiếp đó, con người trong trẻo lạnh lùng của anh nhiễm ý cười, nhìn cô rồi cười không ngừng được.