"Xin chào..." Chu Tiểu Duy nhìn họ, phức tạp chào một tiếng.
"Cô tìm tôi là vì chuyện công việc sao?"
"Không, tôi chỉ..."
Chu Tiểu Duy nhìn thấy Hạ Vân Lệ nhìn thẳng vào mình thì có chút sợ hãi, đang cố gắng sắp xếp ngôn ngữ thì bóng dáng bé nhỏ bên cạnh cô ấy đột nhiên nhỏ giọng nói: “Mẹ."
Giọng nói trẻ con này khiến Hạ Vân Lệ cũng giật mình, cô ta cúi đầu xuống thì thấy Chu Tiểu Duy đang dắt theo một cậu bé, là con trai của Bùi Hạo Nhiên, Bùi Ức.
vietwriter.vn
Thế nhưng câu gọi 'mẹ' này đã khiến Quan Lôi nổi giận, đập mạnh vào bàn và mắng nhiếc.
"Tôi và bố cậu đã ly hôn, cậu đừng đi theo tôi, tôi không phải mẹ cậu!"
Khuôn mặt xinh xắn của cậu bé khẽ đanh lại, thân hình nhỏ bé sợ hãi đứng thẳng, không dám nhúc nhích.
Chu Tiểu Duy cũng sợ hãi trước sự hung hãn của cô ta, không ngờ Quan Lôi lại hung dữ với con trai mình như vậy.
"Quan Lôi, đừng như vậy..." Hạ Vân Lệ cũng không nhìn nổi, khuyên một câu.
Nhưng hôm nay tâm trạng của Quan Lôi rất tệ, thay vì nghe theo thuyết phục, cô ta trừng mắt nhìn cậu bé: “Ngay từ đầu tớ đã không muốn sinh nó ra, là Bùi Hạo Nhiên ép buộc tớ, bây giờ cũng đã ly hôn rồi, vừa nhìn đã thấy khó chịu."
Quan Lôi càng nói càng kích động, như muốn trút hết nỗi bất bình lên đứa trẻ, lại mắng: "Tiểu Lệ, cậu có biết sinh con phiền phức như thế nào không..."
"Lúc mang thai rất béo, sau đó bị nghén tới nỗi ăn cái gì cũng nôn ra, nửa đêm còn bị chuột rút, lúc sinh còn bị mổ, để lại một vết sẹo xấu xí trên người tớ, tớ thật sự không biết tại sao mình phải khổ sở sinh nó ra..."
vietwriter.vn
"Câm miệng!"
"Nói đủ chưa!!"
Đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Duy mắng người một cách tức giận như vậy, cô ấy thực sự không kìm được, thậm chí còn cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Bùi Ức đang nắm lấy tay cô ấy run lên vì sợ hãi.
"Cô là cái thá gì, không phải là dựa vào Trần Tử Huyên để lên mặt sao, cô tưởng tôi sợ Trần Tử Huyên sao..."
Quan Lôi giống như bị kích thích, cô ta đột nhiên đẩy Hạ Vân Lệ ra, trực tiếp lao về phía Chu Tiểu Duy, giơ tay tát mạnh một cái.
Cái tát này khiến Chu Tiểu Duy choáng váng, cô ấy lùi lại phía sau, má phải đỏ bừng và sưng tấy.
"Quan Lôi, bình tĩnh."
Khi Hạ Vân Lệ thấy cô ta kích động thì vội vàng đi tới kéo cô ta.
Cô ta quay lại nhìn vết tát sưng đỏ trên mặt Chu Tiểu Duy, cau mày có chút lo lắng, nói thẳng với Chu Tiểu Duy: “Tiểu Chu, hôm nay tâm trạng của Quan Lôi không tốt lắm, cô đừng chấp nhặt với cô ấy..."
"Tiểu Lệ, cậu sợ con tiện nhân đó sao, họ Trần kia không biết xấu hổ mà gả cho em họ, sau đó lại tái hôn với anh họ, thanh danh trong giới của Trần Tử Huyên thế nào cậu cũng biết, leo lên được giường của Nguyễn Chi Vũ rồi nghĩ mình biến thành phượng hoàng sao, mẹ nó."
Quan Lôi vẫn đang lớn tiếng chửi bới, những người trong quán nghe thấy tiếng đều quay lại nhìn.
Quan Doanh và Hạ Vân Lệ lôi kéo Quan Lôi đang kích động: “Chu Tiểu Duy không đắc tội với cậu, bình tĩnh lại đi, mọi người đang nhìn đấy."
Hạ Vân Lệ đều biết Quan Lôi ly hôn có hơn phân nửa là do Trần Tử Huyên, đối tượng mắng mỏ của cô ta cũng chính là bà chủ nhà họ Nguyễn.
"Tiểu Chu, đưa Tiểu Ức đi đi."
Vẻ mặt của Hạ Vân Lệ không được ưa nhìn cho lắm, những lời bàn tán xôn xao của những người xung quanh khiến cô ta cảm thấy xấu hổ nên thấp giọng ra lệnh.
Chu Tiểu Duy lúc đó cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, bị rất nhiều ánh mắt theo dõi, xung quanh còn có tiếng bàn tán nhỏ, ngay cả quản lý nhà hàng và nhân viên phục vụ cũng lần lượt chạy tới đây.
Cô ấy không được như Trần Tử Huyên, từ nhỏ cô ấy đã rất ngoan ngoãn, chưa từng làm ra chuyện gì khác người, hôm nay đột nhiên ầm ĩ như vậy khiến cô ấy có chút bối rối.
"Chúng ta đi nhé?"
Cô ấy cúi đầu nhìn cậu bé bên cạnh mình, dù rất căng thẳng nhưng lại giả vờ bình tĩnh hỏi cậu bé.
Cậu bé cứ cúi gằm mặt, không để ý đến cô ấy, đột nhiên dùng sức hất tay cô ấy ra rồi bước nhanh ra cửa.
Mắt Chu Tiểu Duy nhìn xuống mu bàn tay phải của mình, trên đó có vài giọt nước mắt ấm áp, cậu bé đã khóc.
Như đột nhiên bị đánh thức, Chu Tiểu Duy lập tức lo lắng đuổi ra ngoài.
Chu Tiểu Duy vốn mềm lòng, Quan Lôi tát cô ấy, mắng mỏ bạn thân của cô ấy cũng không sao, quan trọng là... cô ấy sợ cậu bé chạy lung tung sẽ xảy ra chuyện...
Nhưng buồn cười là khi Chu Tiểu Duy quay người rời đi, cô ấy nghe thấy tiếng hét của Hạ Vân Lệ từ phía sau: “Đừng nhắc đến chuyện này với Trần Tử Huyên, Quan Lôi không cố ý đánh cô, Tiểu Chu, cô đừng để chuyện này ở trong lòng."
Dù sao thì mấy người này vẫn sợ Trần Tử Huyên và nhà họ Nguyễn.
"Quan Lôi, vừa rồi cậu quá xúc động rồi đấy."
Mấy người Hạ Vân Lệ đi lên phòng riêng trên tầng hai của quán cà phê để không bị những người xung quanh bàn tán.
Trên mặt Quan Lôi vẫn còn chút tức giận, nhưng cô ta bình tĩnh lại cũng biết vừa rồi mình có hơi quá đáng: “Sáng nay tớ bị Bùi Hạo Nhiên ép phải đến cục dân chính để ly hôn, tớ có thể không tức giận sao!"
Cô ta và Bùi Hạo Nhiên đã kết hôn hơn năm năm, cô ta đã đơn phương đề nghị ly hôn nhiều lần nhưng Bùi Hạo Nhiên luôn không đồng ý. Sau sự việc với Trần Tử Huyên, anh ta có thái độ cứng rắn hơn nên cô ta cảm thấy không vui.
“Cậu không hối hận vì ly hôn sao?” Hạ Vân Lệ nhìn người bạn thân nhất của mình, không nhịn được hỏi thêm một câu.
Khuôn mặt Quan Lôi có chút không kiên nhẫn, cô ta lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa: “Tiểu Lệ, cậu biết tớ vẫn luôn muốn ly hôn với Bùi Hạo Nhiên, tên họ Bùi kia thật vô vị, cả ngày chỉ biết làm việc, nhưng làm đến đâu vẫn kém nhà họ Nguyễn."
"Giờ tớ thừa dịp còn trẻ nên muốn đi tìm một người đàn ông yêu thương tớ, tớ muốn theo đuổi hạnh phúc thì có gì là sai, ngoài việc mỗi tháng anh ta cho tớ được mười vạn tệ tiêu vặt ra thì còn có cái gì cho tớ..."
“Đừng hút thuốc.” Hạ Vân Lệ cau mày giật điếu thuốc.
"Quan Lôi, thật ra tớ đã muốn nói với cậu từ lâu rồi, con của cậu cũng đã lớn, cưới được Bùi Hạo Nhiên là một điều may mắn, it nhất thì nhà họ Bùi cũng không phức tạp...Quan Lôi, dù cậu có ly hôn hay không thì cũng nên thay đổi tính tình, sau khi tốt nghiệp cậu liền kết hôn với Bùi Hạo Nhiên, đương nhiên không biết kiếm tiền khó như thế nào, thật ra Bùi Hạo Nhiên đối với cậu rất tốt..."
"Tiểu Lệ, tớ không thích nghe những lời đó!"
Quan Lôi đột nhiên nổi giận.
"Nhìn Trần Tử Huyên đi, cô ta bây giờ tự đắc biết bao, nhìn Nguyễn Chi Vũ chiều chuộng cô ta đến mức nào, ý cậu là tớ không thể so sánh với Trần Tử Huyên sao, nếu Bùi Hạo Nhiên học được một phần mười Nguyễn Chi Vũ, tớ cũng sẽ không ly hôn với anh ta... Sự nghiệp không theo kịp người khác, vợ cũng không thể chăm sóc tốt, đúng là phế vật!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi, trong lòng có chút ghen tị và tức giận.
Hạ Vân Lệ cúi đầu, ánh mắt có chút phức tạp...
"Đúng là Nguyễn Chi Vũ đối xử với vợ rất tốt..." là vô cùng tốt.