Rầm…
Cửa xe bị mở ra một cách mạnh mẽ khiến Trần Tử Huyên giật mình.
Con ngươi cô khẽ mở to, kinh ngạc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Nguyễn Chi Vũ.
Anh mặc chiếc áo sơ mi màu tím đậm đắt tiền và quần tây màu đen, mà lúc này chiếc áo sơ mi bị cơn mưa lớn làm ướt đẫm dán chặt lấy cơ thể, mái tóc ngắn ướt sũng, giọt nước chảy dài xuống khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, vẫn là khuôn mặt trắng nõn tuyệt đẹp của anh nhưng hiện giờ trên mặt lại có thêm một phần lo lắng bực bội.
“Cô đi gặp ai vậy?” Anh nhìn thẳng vào cô, trong đáy mắt sâu thẳm đó ẩn chứa cảm xúc phức tạp.
Cô có chút phản ứng không kịp, không trả lời anh, chỉ nghe thấy giọng nói của anh có chút khàn và vội vã.
Mây đen dày đặc cuồn cuộn trên bầu trời, sấm rền vang dội, mưa như trút nước, anh cứ như vậy đứng ở bên ngoài xe, hung dữ nhìn chằm chằm lấy người phụ nữ vẻ mặt hoảng loạn trong xe.
Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Nguyễn Chi Vũ vẫn không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là tay phải đang âm thầm siết chặt lấy di động.
vietwriter.vn
Đôi môi mỏng nhếch lên cười nhạo chính mình, thật buồn cười.
Anh không đợi cô trả lời, quay người rời đi.
“Đợi…”
Trần Tử Huyên không biết mình muốn nói gì, nhưng trong tiềm thức vươn tay ra kéo lấy góc áo của anh.
Anh dừng bước lại.
“Cậu Nguyễn.” Một người vệ sĩ vội vàng chạy ra từ chiếc xe Bugatti màu đen ở phía trước, anh ta cầm ô bước tới bên cạnh Nguyễn Chi Vũ, vừa rồi cậu chủ của họ hành động quá nhanh nên không theo kịp.
Cơn mưa này rơi quá đột ngột, nước mưa đầu xuân có chút lạnh lẽo, cả người anh ướt sũng nhưng trong lòng lại có chút ấm áp.
Nguyễn Chi Vũ quay lưng về phía cô, rũ mắt xuống, nhìn thấy ngón tay trắng nõn của cô đang túm lấy góc áo của anh.
“Buông tay ra.” Anh trầm giọng nói.
Giọng nói này dưới cơn mưa nặng hạt càng thêm lạnh lùng xa lánh, nhưng giọng điệu rất nhẹ như thể xen lẫn rất nhiều cảm xúc phức tạp và một ít mong đợi.
Cô không hề nắm chặt, anh rõ ràng có thể trực tiếp hất ra.
Trần Tử Huyên nghe thấy câu nói ‘buông tay ra’ lạnh lùng của anh, cúi đầu xuống, ngón tay khẽ siết lại, tâm trạng của cô rất phiền rất rối…
vietwriter.vn
Đột nhiên đoàng một tiếng, tiếng sấm trên bầu trời không ngừng.
“Buông tay ra!”
Sắc mặt của Nguyễn Chi Vũ đột nhiên trở nên hơi nóng nảy, nước mưa lạnh lẽo lướt qua bên môi anh, lạnh lùng quát một tiếng, anh nghiêng người lại định hất tay của cô ra.
“Nguyễn Chi Vũ, đã rất lâu anh không về nhà rồi!”
Trần Tử Huyên không biết lấy sự can đảm ở đâu, dùng lực siết chặt áo sơ mi của anh đến nhăn lại, đã nói ra một câu mà chính bản thân cô cũng không biết tại sao lại nói ra.
“Đã rất lâu không về nhà rồi.”
Anh hơi giật mình, ánh mắt nóng rực như lửa đốt rơi lên khuôn mặt của cô.
Bị anh nhìn chằm chằm khiến hai bên má có chút đỏ, lúng túng nói thêm một câu: “Ông nội, ông rất nhớ anh.”
Tôi cũng có chút nhớ…
Nước mưa tạt vào trong xe, lạnh lẽo khiến cho đầu óc của mọi người lập tức lý trí tỉnh táo.
Trần Tử Huyên khẽ mở miệng nhưng lại không nói ra lời, tay phải chậm rãi buông ra, cô không dám phiền đến anh.
Nghĩ, nghĩ gì chứ.
Đến bản thân cô cũng không biết mình đang nghĩ gì…
Vệ sĩ đứng ở bên cạnh cầm ô, Nguyễn Chi Vũ không nói thêm lời nào, ánh mắt rơi vào góc áo hơi nhăn nhúm của mình, sải bước đi thẳng vào trong xe ở phía trước.
Trong chốc lát chỉ nghe thấy ầm một tiếng, vệ sĩ đóng cửa xe lại.
Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt mơ hồ ở cửa sổ xe đối diện, rất muốn nói điều gì đó, nhưng cô biết phải nói gì chứ…
Chiếc xe nhanh chóng được khởi động, anh là người bận rộn như thế, chắc chắn có rất nhiều chuyện phải làm.
“Nguyễn Chi Vũ…”
Ngay khi chiếc xe Bugatti ở phía đối diện khởi động, Trần Tử Huyên đột nhiên hét lớn: “Nguyễn Chi Vũ, hôm nay là ngày mùng một tháng tư, là cá tháng tư đấy.”
Lời nói của cô có chút gấp, có chút kỳ lạ không logic,nhưng dường như lại đang giải thích điều gì đó, cô không muốn để anh hiểu lầm.
Chiếc xe không hề dừng lại vì tiếng kêu của cô, dần dần lái rời đi.
Mà người đàn ông ở hàng ghế sau trong chiếc xe Bugatti màu đen đó lại nghe được rõ ràng, cúi mắt xuống liếc nhìn lần nữa tin nhắn trong di động của mình, ngơ ngác một giây.
Cơ thể dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, có chút mệt.
Hoá ra… chỉ là một trò đùa quái đản.
“Anh ấy tại sao lại đột nhiên tìm mình nhỉ?”
Trần Tử Huyên không hiểu, nghiêng đầu nhìn cơn mưa ở bên ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn là dáng vẻ toàn thân ướt sũng của anh vừa rồi.
Một tiếng sau, chiếc xe về đến nhà họ Nguyễn, tuy nhiên cô vẫn chưa xuống xe, vẻ mặt lão quản gia lo lắng cầm ô nhanh chân bước đến.
“Cô chủ, cô thế nào vậy?”
Trần Tử Huyên bị hỏi đến không rõ tình hình: “Tôi rất ổn, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lão quản gia thấy cô quả thực không có tai nạn ngoài ý muốn gì cả, thở dài một tiếng: “Không sao thì tốt rồi.”
“Cậu chủ Chi Vũ đột nhiên trở về nhà họ Nguyễn lo lắng tìm cô.” Lão quản gia cầm ô cho cô, cả hai cùng đi về phía nhà chính: “Chúng tôi cũng không biết chuyện gì, đều lo lắng có phải cô lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn gì không.”
“Hôm nay tôi đã nói với ông nội là tôi phải đến viện dưỡng lão một chuyến…” Vẻ mặt cô có chút khó hiểu.
“Cậu chủ Chi Vũ phái người đến viện dưỡng lão kiểm tra đối chiếu, nói rằng cô vẫn chưa đến đó, hơn nữa gọi điện thì cứ luôn nhắc nhở thuê bao nằm ngoài vùng phủ sóng… cậu ấy gấp gáp liền lái xe ra ngoài, cô không gặp được cậu ấy sao?”
Trái tim của Trần Tử Huyên khẽ rung lên, lẩm bẩm: “Tôi đã nhìn thấy anh ấy.”
“Thằng nhóc xấu xa đó không về cùng cháu sao?”
Vừa bước vào phòng khách của nhà chính, ông cụ Nguyễn liền nhìn về phía cô, khẽ cau mày lại, dường như rất kỳ lạ khi không nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Chi Vũ.
Trần Tử Huyên bị ông cụ hỏi đến có chút khó xử: “Anh ấy, anh ấy có chuyện quan trọng.”
Ông cụ Nguyễn nhìn vẻ mặt lúng túng này của cô, khuôn mặt già tối sầm lại, lập tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dạy dỗ một câu: “Cháu bảo nó về thì nó sẽ về nhà ngay.”
Trần Tử Huyên cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc.
“Cháu kêu anh ấy về, anh ấy cũng không có chút động tĩnh nào đâu.”
Cô trở về phòng ngủ của mình, ngẫm lại vừa rồi bỗng nhiên bị ông cụ xử một trận, thực sự là khó hiểu.
Tôi làm sao dám quấy rầy Nguyễn Chi Vũ chứ.
Quần áo của cô bị nước mưa làm ướt, đã thay một bộ đồ ngủ khác rồi khoanh chân ngồi trên giường, có chút thất thần lẩm bẩm: “Anh ấy có thay đồ không…” Quần áo của anh cũng ướt sũng nước mưa mà.
“Tại sao anh ấy lại vội vàng tìm mình nhỉ…?” Hơn nữa vừa nãy gặp mặt anh cũng không nói rõ.
Tâm trạng của Trần Tử Huyên rất cáu kỉnh.
Đột nhiên trong đầu cô lóe lên, nhớ đến Lê Hướng Bắc: “Cá tháng tư.”
Vừa rồi không biết chuyện gì xảy ra khiến trong lòng cô cảm thấy lo lắng nhưng hiện tại nhớ đến cuộc gọi điên khùng đó của Lê Hướng Bắc, cô lẩm bẩm: “Tảng đá Nguyễn Chi Vũ này bình thường chắc chắn sẽ không quan tâm đến những ngày lễ nhàm chán này.”
Cô hùng hổ gọi điện cho người họ Lê đó: “Lê Hướng Bắc.”
“Lê Hướng Bắc, anh đã nói cái gì với Nguyễn Chi Vũ vậy?” Khi di động được kết nối, Trần Tử Huyên lập tức gào thét như đòi nợ đối phương.
Cậu Lê ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng kêu gào đầy tinh thần này của cô, sự bất an trong lòng lập tức biến mất.
Anh ta rất vô trách nhiệm đáp lại một câu: “Cô không thiếu tay mất chân mà, yên tâm đi, Chi Vũ thương cô như thế, đâu nỡ đánh cô chứ? Nếu cậu ấy muốn dạy dỗ thì cũng chỉ hù dọa cô thôi, không sao cả…”
“Lê Hướng Bắc, rốt cuộc anh đã nói cái gì với anh ấy!”
Trần Tử Huyên tức giận xù lông lên, sắc mặt đen như đáy nồi, càng nghĩ càng tức: “Lê Hướng Bắc, lát nữa tôi sẽ nói với Nguyễn Chi Vũ là tôi đang mang thai mà anh còn chọc giận khiến tôi bị đau bụng rồi.”
“Trần Tử Huyên, cô đừng vô liêm sỉ như vậy chứ?” Lê Hướng Bắc ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Cậu Lê mặt mày tối sầm, vô cùng không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi hét vào di động: “Tôi chỉ là gửi tin nhắn cho Chi Vũ nói rằng hôm nay là Cá Tháng Tư, tôi chỉ muốn nói đùa với cậu ấy mà thôi, tôi nói cô đang hẹn hò với người đàn ông bí ẩn lần trước đã cứu cô trong nhà máy bỏ hoang.”
“Người đàn ông đã cứu tôi trong nhà máy bỏ hoang…”
Đã một tháng trôi qua, không ngờ Nguyễn Chi Vũ lại để tâm đến chuyện này.
Người đàn ông đã gọi nhũ danh ‘Huyên Huyên’ của cô.
Có lẽ đám người Nguyễn Chi Vũ sẽ không tin, cô thực sự không biết đối phương là ai…
Ting ting…
Di động rung lên.
Wechat có một tin nhắn mới…
“Người đẹp ngủ trong rừng?”