Mục lục
Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Hướng Bắc nghe cô nói với giọng điệu ghét bỏ, trái lại hơi giật mình. Đối với phụ nữ mà nói, có bao nhiêu người muốn được làm người yêu của Nguyễn Chi Vũ chứ? It nhất anh ta biết đám phụ nữ mê trai thích Nguyễn Chi Vũ đếm không kể.


“Tại sao tôi phải thích loại người không giảng đạo lý như khối băng giống Nguyễn Chi Vũ! Tôi thích người đàn ông ấm áp.” Không biết vì sao cảm xúc của Trần Tử Huyên hơi kích động, phản bác lại.


Lệ Hướng Bắc thấy cô thật sự không thèm để ý, nhún vai đề nghị: “Trần Tử Huyên, cô sinh con xong thì lập tức nhường vị trí đi. Cô thật sự không thể so sánh với Lưu Oánh Oánh, cô không tranh lại cô ta đâu.”



“Tôi không có nói là muốn tranh.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi chỉ tò mò." Loại đàn ông lạnh như khối băng giống Nguyễn Chi Vũ vậy mà cũng biết yêu.


“Nhưng mà nói thật, tôi rất tò mò.” Lệ Hướng Bắc đột nhiên kích động lên: “Rõ ràng là Lưu Oánh Oánh này đã chết rồi, sao có thể sống đến bây giờ? Nếu không phải ban ngày ban mặt tôi thực sự nghĩ là mình đã gặp quỷ rồi.”


“Trần Tử Huyên, tôi nói cho cô biết, Lưu Oánh Oánh là bạn gái Chi Vũ quen ở Mỹ, tình cảm của bọn họ rất tốt. Ba năm trước bọn họ đã chuẩn bị kết hôn, cùng tới Paris ở nước Pháp chụp hình cưới, nhưng mà không biết ngày đó xảy ra chuyện gì, Lưu Oánh Oánh trượt chân rơi xuống sông Seine, lúc ấy Nguyễn Chi Vũ vô cùng sốt ruột, cậu ấy dựa vào quan hệ khiến chính phủ nước Pháp vội vàng tới cứu viện nhưng vẫn không tìm được người.”


Trần Tử Huyên nghe Lễ Hướng Bắc kể chuyện, trong lòng có chút cảm xúc không nói nên lời.


Hóa ra bọn họ sắp kết hôn rồi, chẳng trách tình cảm lại tốt như vậy.




Lê Hướng Bắc thấy cô ngẩn người, anh ta dùng khuỷu tay huých vào tay cô một cái, nhắc nhở một câu: “Trần Tử Huyên, tuy bây giờ cô đã đăng ký kết hôn với Chi Vũ, nhưng mà... Tóm lại là cô tự mình xem rồi làm, đừng tự mình đa tình, người xui xẻo cuối cùng chính là cô đấy.”


Giọng nói khuyên nhủ của Lê Hướng Bắc vẫn luôn vang vọng bên tai cô.


[Đừng tự mình đa tình.]


“Tôi cũng không thích khối băng” Cổ nhỏ giọng phản bác một câu.


Phi cơ trực thăng đưa cô trở về nhà họ Nguyễn, quản gia thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, lập tức gọi bác sĩ gia đình tới, bắt Trần Tử Huyên đi làm kiểm tra.


Cô biết cô ở nhà họ Nguyễn chỉ là công cụ sinh con mà thôi.


“Mùng một đầu năm rồi, Nguyễn Chi Vũ đi đâu rồi?”


Ngày hôm sau vẫn là năm giờ sáng cô đã đến đại sảnh nhà họ Nguyễn cùng ông cụ Nguyễn ăn sáng. Nhìn nhà họ Nguyễn thay hết đồ đạc mới cùng với đồ trang trí đỏ thắm vui vẻ, lúc này Trần Tử Huyên mới giật mình, hóa ra hôm nay là ngày mùng một đầu năm.


“Ông bảo hai đứa tới nhà họ Kiều một chuyến, sao lằng nhằng tới lui lâu như vậy?” Ông cụ Nguyễn nâng mắt suy nghĩ sâu xa nhìn Trần Tử Huyên ở phía đối diện, lập tức hỏi lại: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”


Trần Tử Huyên bị ánh mắt sắc bén của ông cụ nhìn chằm chằm, lập tức lắp bắp mở miệng: “Chuyện đó, cháu, chúng cháu..”


Cô không biết nên nói thế nào, nếu để ông cụ biết mình không để ý tới đứa cháu bảo bối của ông mà nhảy vào trong hồ, chắc chắn sẽ bị mắng thảm mất.


“Ông nội, cháu xin lỗi, cháu biết lỗi rồi, cháu đảm bảo sẽ không có lần sau.”


Lần trước Nguyễn Chi Vũ tức giận như vậy, ở bệnh viện không ngừng mắng cô một trận. Cô thật sự không phải là người mẹ tốt nên lần này có nghiêm túc đảm bảo với ông cụ.


Ông cụ Nguyễn không hiểu cô đang nói gì, nhưng trên gương mặt già nua đã có chút chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép dạy dỗ cô:


“Không có một chút chí khí nào!”


“Mùng một đầu năm, người đàn ông của cháu bị người phụ nữ khác bắt cóc, cháu cứ thờ ở như vậy à? Chẳng lẽ không nên tranh thủ à? Thật vô dụng.” Ông cụ vô cùng ghét bỏ, tức giận hừ một tiếng với cô.


Trần Tử Huyên bị ông cụ dạy dỗ, biểu cảm hơi ngơ ngẩn.


Hình như ông nội không biết chuyện cô anh dũng nhảy xuống hồ. Trên internet, những video clip đó đột nhiên bị xóa sạch, tuy cô không biết là ai ra lệnh, nhưng Trần Tử Huyên cảm thấy rất may mắn.


“Ông chủ, có cần đợi cậu chủ trở về ăn cơm hay không?" Quản gia nhìn ông cụ dò hỏi một câu.


Vừa hỏi như vậy, sắc mặt của ông cụ càng âm trầm hơn, mắng:


“Không phải là cô gái họ Lưu này đã chết rồi sao, sao bây giờ vẫn còn sống, ông nhanh phải người đi điều tra rõ ràng, xem cô ta lại giở trò gì?”


“Ông chủ, chuyện của Lưu Oánh Oánh, từ xưa tới nay cậu chủ không vừa ý để chúng ta nhúng tay vào.” Biểu cảm của quản gia hơi khó xử.


“Con hát họ Lưu này có gì tốt chứ? Dáng vẻ giống hệt như hồ ly tinh” Vẻ mặt ông cụ Nguyễn chán ghét phỉ nhổ. Đôi mắt sáng rực nhìn Trần Tử Huyên ngồi đối diện mang theo suy nghĩ


sâu xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK