"Trông cô bây giờ giống như quỷ ấy, mang cô đi ra ngoài gặp người ta tôi còn ngại mất mặt nữa là. Chi Vũ cũng có người thân ở đây, cho nên cô tự thu dọn một chút, lát nữa tôi sẽ đến khách sạn đón cô..."
Trần Tử Huyên nhìn anh ta ngồi lên xe riêng, tiêu sái rời đi. Seattle đối với cô mà nói là một nơi vô cùng xa lạ, đặc biệt là ở nơi sân bay đông đúc náo nhiệt này, trong lòng luôn có chút cô đơn.
"Kiều tiểu thư." Tài xế lái xe bên cạnh gọi tên cô ấy bằng tiếng Anh.
Thoáng tỉnh hồn lại, cô cùng tài xế đi đến khách sạn đã đặt trước.
Từ thành phố A đến Seattle bay mất khoảng 10 tiếng đồng hồ, cô có hơi mệt mỏi, thêm vào đó mấy ngày nay cô ngủ không ngon, cho nên khi về đến khách sạn, nhìn mình trong gương, dáng vẻ quả thật vô cùng phờ phạc.
"Anh ấy sẽ ổn thôi..."
vietwriter.vn
Trần Tử Huyên cầm khăn ướt đắp lên mặt, cảm giác lạnh lẽo này khiến tinh thần cô cũng dịu đi không ít, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Có ông cụ Nguyễn và nhóm người Lê Hướng Bắc, Bùi Hạo Nhiên ở bên cạnh anh, còn có cả nhiều bạn bè người thân giỏi giang nữa, dù có chuyện gì xảy ra thì Nguyễn Chí Vũ nhất định cũng sẽ không sao đâu.
Tựa như lo lắng, áy náy, còn có cả một chút tự ti...
Cô thở dài một hơi, đột nhiên, cô cảm thấy mình đến nơi xa lạ này thật sự có chút thừa thãi.
Cô ăn vài món đơn giản ở khách sạn, nằm xuống giường định nghỉ ngơi một lúc, đợi Lê Hướng Bắc tới cô sẽ lập tức đến bệnh viện tư nhân thăm Nguyễn Chi Vũ ngay.
Tuy nhiên, giấc ngủ này kéo dài gần như hơn nửa ngày, chuyện mang thai đôi đã đòi hỏi rất nhiều thể lực của cô, cô sẽ thường xuyên cảm thấy buồn ngủ.
"Trần Tử Huyên, cô thật đúng là có thể ngủ nhỉ."
Lê Hướng Bắc đi tới, tức giận mắng: "Trước đó còn la hét đòi qua, cô cũng không phải là bác sĩ, đến đây có tác dụng gì chứ. Ngủ ở khách sạn này còn không bằng an phận ở nhà họ Nguyễn..."
Nghe thấy âm thanh ở cửa, Trần Tử Huyên giật mình bò dậy.
"Thật xin lỗi, bây giờ tôi sẽ lập tức đi thu dọn..." Đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu khẩn thiết, áy náy nói chuyện với anh ta.
vietwriter.vn
Lê Hướng Bắc đứng ngoài cửa nhìn vẻ mặt lo lắng, động tác hoảng hốt sửa sang lại quần áo, mặt mũi của cô.
Anh ta cảm thấy Trần Tử Huyên đang căng thẳng, khác hẳn với cô thường ngày, bình thường cô nhất định sẽ không chút khách khí mà nâng anh ta lên ấy chứ.
"Mẹ của Chi Vũ, em gái cậu ấy cũng đang ở bệnh viện... Cô đến gặp bọn họ một chút, đừng quá căng thẳng, bọn họ rất thân thiện."
"Ồ." Trần Tử Huyên gật đầu với anh ta, không hỏi thêm câu nào.
Mẹ của Chi Vũ và em gái của anh, Nguyễn Chi Vũ chưa bao giờ nhắc đến họ với cô cả, không biết là bởi vì nguyên nhân gì, có lẽ là vì cảm thấy không cần thiết chăng.
Cùng Lê Hướng Bắc ngồi xe đến thẳng bệnh viện, dọc trên đường đi Trần Tử Huyên rất trầm mặc.
Nói không khẩn trương là giả, trong đáy lòng cô luôn có một loại cảm giác con dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp nhà chồng.
"Mẹ của Nguyễn Chi Vũ là người như thế nào nhỉ?" Cô nhìn ra cửa sổ xe, đáy lòng không ngừng suy đoán.
Bệnh viện ở Seattle hình như có một khu vực đặc biệt dành cho nhà họ Nguyễn.
Xung quanh không có vẻ bận rộn như các bệnh viện ở Trung Quốc. Phía trước là một căn biệt thự năm tầng màu trắng, rộng rãi và sáng sủa, nhân viên y tế đang vận chuyển vật tư y tế khá trật tự. Nơi này có cảnh quan tốt, ánh mặt trời sáng sủa, trông giống như một nơi nghỉ dưỡng hơn.
"Chi Vũ ở tầng năm."
Lê Hướng Bắc nói với cô, còn bản thân bận bịu đi về phía văn phòng bên trái ở lầu một, nói: "Tôi đi tìm bác sĩ hỏi một số vấn đề, cô đi lên trước đi."
"Được." Cô nhanh chân bước về phía thang máy.
Lê Hướng Bắc trong lòng có chút bất an, quay đầu về phía cô hô to một tiếng: "Trần Tử Huyên, cô đừng có chạy lung tung đấy, nhớ rõ cô đã đồng ý sẽ không gây phiền phức cho tôi!"
Anh ta nhớ có một lần anh ta đưa cô đến quán bar Diễm Hỏa, kết quả người phụ nữ này lại chạy mất, hại anh ta bị Nguyễn Chí Vũ xử ngay.
"Tôi biết rồi."
Cô dừng chân ở cửa thang máy, nhìn về phía anh ta rồi nghiêm túc đáp lại.
Trần Tử Huyên đột nhiên trở nên an phận như vậy làm Lê Hướng Bắc có hơi không quen. Nguyễn Chi Vũ gặp tai nạn, tất cả bọn họ đều rối rắm, cho nên trước đó quả thật có nói những lời hơi quá đáng với cô.
Đột nhiên, Lê Hướng Bắc nhớ tới một chuyện khác, trong con ngươi cả kinh, muốn mở miệng nói cho cô biết.
Nhưng Trần Tử Huyên đã đi vào thang máy rồi.
"Chết tiệt!"
Lê Hướng Bắc nhìn thang máy bên kia đóng chặt, lập tức xoay người chạy về phía cầu thang bộ.
"Xin chào, cho hỏi phòng của Nguyễn Chi Vũ ở đâu ạ?" Cô nhanh chóng lên đến tầng năm, nhưng có rất nhiều phòng trống, bên trong chỉ có máy móc mà không có ai trong đó cả.
Sau khi gặp một y tá, xác định Trần Tử Huyên được phép tiến vào khu vực này một cách hợp pháp, cô mới dẫn cô đi về phía hành lang bên phải.
"Tình hình của anh ấy bây giờ thế nào rồi?"
Còn chưa đến phòng bệnh, Trần Tử Huyên đã hơi sốt ruột hỏi nữ y tá trước mặt.
"Anh Nguyễn vẫn đang còn hôn mê, sáng sớm nay áp lực sọ não cao bất thường, bây giờ vẫn còn sốt cao..."
Tiếng Anh của Trần Tử Huyên rất tốt, cho dù là những từ chuyên ngày cô vẫn có thể nghe hiểu được. Tình trạng của Nguyễn Chi Vũ còn tệ hơn những gì Lê Hướng Bắc đã nói với cô, cô cúi đầu, sắc mặt có hơi tái nhợt.
"Cô Kiều, cô phải xuất trình giấy tờ tùy thân, nếu không cô không được vào..." Cuối cùng y tá chỉ vào căn phòng trước mặt, có bốn vệ sĩ đứng ngoài cửa.
"Cảm ơn cô."
Cánh cửa kim loại tinh xảo trước mặt đang khép hờ, cánh cửa thoạt nhìn có vẻ là được chế tạo đặc thù, rất nặng, tất nhiên bên trong cũng trang bị những loại máy móc không tầm thường.
Muốn đi vào bên trong để gặp người cũng không hề dễ dàng.
Bước chân cô từ từ đến gần, nhịp tim không khỏi có hơi loạn nhịp.
Đôi mắt cô chăm chú nhìn vào khe cửa đang khép hờ trước mặt, không thể nhìn rõ bên trong, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ. Vóc dáng bà cao gầy, mặc một bộ âu phục màu trắng tao nhã, trên người có đeo một chiếc vòng ngọc trai đắt tiền.
"Cô là ai?" Vệ sĩ ngoài cửa lạnh lùng lên tiếng ngăn cản cô.
Trần Tử Huyên đứng cách cửa chừng một mét, ánh mắt sáng rực của cô nhìn vào trong phòng bệnh, mơ hồ có thể nhìn thấy các loại máy móc bên trong, những số liệu biến hóa trên màn hình.
"Mời cô đi ngay!" Vệ sĩ ở đây không biết cô, mở miệng đuổi người.
"Tôi, tôi là...."
Trong lúc nhất thời, cô hơi khẩn trương lắp bắp mở miệng.
Ngập ngừng một chút, cô nói với giọng chắc nịch: "Tôi là vợ của anh ấy."
Khi đám vệ sĩ ở cửa nghe thấy từ 'vợ ' này, bọn họ trố mắt nhìn nhau, một người đi vào trong phòng bệnh nhỏ giọng hỏi: "Thưa phu nhân, có một người phụ nữ tự xưng là vợ của thiếu gia..."
Bởi vì đây là phòng bệnh của Nguyễn Chi Vũ cho nên ngay cả việc thông báo cũng phải thận trọng.
Mà khi người phụ nữ trung niên bên trong nghe thấy từ 'Vợ của Nguyễn Chi Vũ', sắc mặt bà ta chợt thay đổi, đạp lên giày cao gót nhanh chóng bước ra.
Trần Tử Huyên nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vang lên trên hành lang lạnh lẽo này, bèn ngẩng đầu nhìn về phía bóng người đang vội vàng đi về phía cô.
Đáy lòng cô lo lắng không biết trong phòng bệnh đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Trần Tử Huyên căn bản còn chưa kịp phản ứng lại, bất ngờ bị người ta tát vào mặt.
Bốp.
Lực của cái tát rất mạnh, thanh thúy vang dội.