Mục lục
Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






"Tôi không xem nó là một gánh nặng. Tôi chỉ muốn... chỉ là lúc đó tôi không nhớ nhớ..."


Nguyễn Chi Vũ đẩy cô ra một phen, như rất ghét bỏ Trần Tử Huyên. Anh nhìn thẳng vào sự chột dạ dưới đáy mắt cô, càng giận dữ hơn: "Có vô số người phụ nữ có thể sinh con cho tôi, đứa nhỏ này chẳng qua chỉ là một thứ ngoài ý muốn thôi, bây giờ tôi không muốn có nó nữa! Còn cô, Trần Tử Huyên, cô cũng không có tư cách!"


"Phá bỏ đứa bé trong bụng cô ta cho tôi!"



"Rầm!"


Bước chân anh đầy nặng nề, đi ra khỏi phòng bệnh rồi, anh đóng sầm cửa lại.


Lúc này, trong phòng bệnh với không khí khó mà thở nổi, như vẫn còn lưu lại giọng nói lạnh lẽo của anh, quanh quẩn không ngừng. (Bây giờ tôi không muốn nó nữa. Còn cô, Trần Tử Huyên, cô cũng không có tư cách...)


(Phá bỏ đứa bé trong bụng cô ta cho tôi...)


Cả người Trần Tử Huyên như một con rối gỗ mất đi sinh khí, yếu ớt nằm trên giường không nhúc nhích. Cô cứ ngơ ngác nhìn lên trần nhà màu trắng của phòng bệnh như thế.




Muốn phá bỏ đứa bé trong bụng cô ư?


Đối với cô mà nói, đứa trẻ này là ngoài ý muốn. Nó đã đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô, mà vốn dĩ cô cũng không muốn gả vào nhà họ Nguyễn, chưa bao giờ nghĩ tới việc có liên quan gì với một người đàn ông như Nguyễn Chi Vũ.


Nếu không có nó, cô có thể quay lại cuộc sống bình thường rồi...


Cô có ý muốn thuyết phục mình đừng nghĩ nhiều quá, thuyết phục bản thân rằng vốn dĩ mình không phải là người cùng thế giới với người kia...


"Cô Trần, xin hãy theo chúng tôi đến phòng phẫu thuật..." Khi cửa phòng được mở ra lần nữa, có hai gã bác sĩ mặc áo blouse trắng đi vào, nói lời lạnh


lùng chấn động.


Trần Tử Huyên nhìn vào họ, cơ thể không kìm được mà run rẩy. Cô chậm ngồi dậy trên giường.


Trên mặt cô nén đầy những cảm xúc phức tạp, kéo mạnh ống kim trên tay:


"Không!" Cô nói một câu, giọng khàn khàn mà kiên quyết. Trần Tử Huyên đẩy hai người đàn ông trước mắt này ra, lao thẳng ra cửa rồi sợ hãi xộc ra ngoài...


"Đừng chạy! Bắt lấy cô ta!"


Tiếng bước chân kia theo sát phía sau, tiếng nói thô lỗ kia khiến Trần Tử Huyên sợ đến mức mặt tái đi, chạy thẳng về phía thang máy ở trước mặt, hoảng sợ mà chạy trốn...


"A, buông ra!"


Cô sợ hãi không ngừng nhấn nút thang máy. Cửa thang máy mới mở ra thôi, cô đã vọt vào trong, chỉ là không ngờ ở một bên cầu thang khác, một người đàn ông cao lớn khuôn mặt dữ tợn đuổi tới đây, ngăn cô lại.


Người đàn ông kia thô bạo túm chặt lấy cổ cô, lạnh lùng cảnh cáo: "Ban nãy cô cũng nghe rồi phải không? Là Nguyễn Chi Vũ ra lệnh phá đứa bé của cô đi, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn phối hợp, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!"


Khi Trần Tử Huyên nghe hắn ta nói lên cái tên Nguyễn Chi Vũ, hốc mắt đỏ bừng, phản bác một câu: "Không! Đây là con của tôi, tôi không phá nó!"


(D)


"Cô không có tư cách mạng con của cậu Nguyễn chúng tôi!"


Người đàn ông mặc áo blouse trắng trước đó cũng chạy đến đây, trên mặt cuống cuồng, là một tiếng với hai người đàn ông còn lại: "Nhanh ra tay đi!"


"Đừng mà!" Cô sợ đến mức nước mắt suýt nữa chảy ra.


"Buông, tôi không làm thế được..." Cô sợ đến mức cả người run lên, không ngừng giãy dụa vặn vẹo, sợ hãi la to: "Cứu tôi, cứu tôi, tôi không muốn, buông ra!"


"Giọng nói gì vậy?"


Lúc này đúng là thời điểm thay ca của bệnh viện, hành lang bệnh viện có phần trống trải và lạnh lẽo hơn, vừa khéo có hai y tá đi ngang đó, nhìn


20220216170356-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK