Hai con dao, hai lưỡi dao loé lên ánh sáng lạnh.
Chỉ trong nháy mắt như cắt ngang qua không khí!
“Vèo!”
Ánh dao loé lên!
Như một con bọ ngựa đang vung dao!
Chém về phía Lý Phong từ hai bên trái phải!
Lý Phong bắn ra hai hạt dưa!
“Keng!”
“Keng!”
Sau hai tiếng lanh lảnh, hai lưỡi dao sắc bén đến nghẹt thở kia đột nhiên văng ra!
Tay, tay của Lý Phong.
Như đám mây quay cuồng, như dòng nước bắt đầu chuyển động.
Nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vị trí trên rốn của Triệu Bắc Lâm một cái.
“Ầm!”
Âm thanh này nghe thì rất nặng, nhưng thân thể của Triệu Bắc Lâm cũng không thật sự bay ra ngoài.
Ông ta nhìn Lý Phong với ánh mắt khiếp sợ.
Hai con dao chưa bao giờ rời khỏi ông ta, hai con dao vẫn luôn khiến ông ta kiêu ngạo, cứ thế rơi xuống đất.
Ông ta lùi về sau, ánh mắt đầy vẻ khó tin, đồng thời còn có sự sợ hãi nồng đậm!
Sắc mặt Triệu Bắc Lâm tái nhợt như một ông lão bị bệnh nặng mới khỏi, người lung lay như sắp ngã xuống đến nơi.
“Cậu, cậu phế tôi!?”
“Sao cậu không giết tôi luôn đi!”
Lý Phong lấy một hạt dưa từ trong túi ra.
Anh vừa ăn hạt dưa vừa nói: “Khi nãy lúc đi vào không phải ông đã nói rồi sao?”
“Cách tốt nhất để tra tấn một người là để người đó sống không bằng chết”.
“Trước kia ông dựa vào hai con dao mà thu nhận không ít đệ tử, cũng dựa vào nó mà giết không ít người”.
“Đợi ông về tỉnh rồi, chắc chắn những kẻ thù từng bị ông dùng hai con dao này làm hại sẽ tìm đến ông trả thù”.
“Giết ông chỉ làm bẩn tay tôi thôi, ông, vẫn không xứng”.
Nói xong, Lý Phong lại nhìn đồng hồ.
Anh xoay người nói với Trương Bằng Phi: “Những người còn lại giao cho các anh”.
Mấy người Trương Bằng Phi vốn đang rất ngứa tay: “Đại ca cứ yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thoả chuyện này!”
Mãi đến lúc này, Triệu Bắc Lâm mới nhớ đến lời cảnh cáo của Hổ Gia.
Ông ta không ngờ người trước mặt đã đạt tới cảnh giới đáng sợ mà ông ta hoàn toàn không thể với tới.
Bây giờ đừng nói là Đông Hải, dù nhìn khắp cả tỉnh, e rằng chỉ còn người kia mới có thể so cao thấp với chàng trai trẻ trước mắt mà thôi!
Triệu Bắc Lâm thấy Lý Phong vội vã muốn rời khỏi thì vội la lên: “Đợi đã!”
“Tôi muốn biết cậu vội vã rời đi như thế vì phải làm chuyện quan trọng hơn à? Có phải cậu muốn đi đối phó với người còn mạnh mẽ hơn tôi không?”
Lúc này Lý Phong đã đi tới cửa, anh hơi dừng chân, không thèm quay đầu nói một câu.
“Về nhà ăn cơm, tối nay có đậu hũ Tây Thi”.
Triệu Bắc Lâm ngơ ngác nhìn Lý Phong đi xa.
Đậu hũ Tây Thi? Đó là tên của ai vậy? Hay là một nơi đặc biệt nào đó của Đông Hải?
E rằng Triệu Bắc Lâm sẽ chẳng bao giờ được biết rằng đậu hũ Tây Thi chỉ là món ngon sở trường trên bàn cơm của Liễu Ngọc Phân mà thôi.
Lúc Lý Phong đang ăn uống ngon lành ở nhà, trong một phòng bao đặt riêng của nhà hàng cao cấp nào đó ở tỉnh.
Tô Phương Hoa đang ăn cơm với một ngôi sao cả người đều là đồ hiệu.
Mỗi một hành động của Tô Phương Hoa đều lộ ra sức quyến rũ vô cùng đặc biệt của đàn ông.
Mỗi hành động cử chỉ của anh ta đều khiến ngôi sao trước mắt phải si mê.
Lúc này, có người gõ cửa.
Thư ký đi vào từ bên ngoài.
Hắn nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Tô Phương Hoa.
Tô Phương Hoa cười nhạt: “Ở đây không có người ngoài, cậu nói thẳng đi”.
Thư ký lùi về sau mấy bước, đứng thẳng người nói với Tô Phương Hoa.
“Triệu Bắc Lâm thất thế rồi”.
“Ông ta tự mình dẫn tám đệ tử và mấy chục cao thủ đến Đông Hải”.
“Cuối cùng tất cả đều bị đánh gãy tay chân ở đó, ném vào trong một chiếc xe chở heo đưa về tỉnh”.
Nghe đến đó, Tô Phương Hoa không khỏi cười khẽ: “Xem ra Lưu Đức Luân này rất đáng gờm”.
“Có thể xử lý Triệu Bắc Lâm một cách nhẹ nhàng như thế, chứng tỏ bên cạnh anh ta có người còn mạnh mẽ hơn cả Triệu Bắc Lâm nữa”.
Danh Sách Chương: