Nhìn cơ thể gầy gò của người đó
trông như bộ xương của phụ nữ
vậy.
Tuy nhiên, trên người hắn không
có đặc điểm nào của phụ nữ cả.
Nhưng mà hắn lại không có yết
hầu.
Vì vậy thật sự không thể phân biệt
người này thực chất là nam hay nữ!
Điều đặc biệt nhất chính là chiếc
mặt nạ sắt trên mặt hắn.
Anh em Hắc Bạch vội vào kính cẩn
cúi chào.
“Chào anh Thiết”.
Khi hai anh em vừa đứng thẳng
người dậy, anh Thiết đang ngồi trên
chiếc ghế đung đưa nói bằng một
âm thanh không thể phân biệt
được.
“Các người có chuyện nghi ngờ
muốn tôi giải đáp?”
Hai anh em gật đầu lia lịa.
“Vâng ạ, vâng ạ. Không hổ danh là
anh Thiết, chúng tôi chưa kịp nói
mà anh đã biết rồi”.
Anh Thiết bình thản nói tiếp.
“Hai anh em các người cũng khá
thú vị, thú vị hơn mấy con quỷ giết
người trong Kiếm Các nhiều”.
“Tôi cho các người một lời khuyên”.
Hai anh em nhanh chóng chắp tay
cung kính.
“Anh cứ nói ạ”.
“Khi hai người tìm Lý Phong gây rắc
rối, chỉ được phép tìm một mình
anh ta là được rồi, đừng có làm gì
bất kỳ người thân nào của anh ta”.
“Nhớ kỹ, cho dù là một tên đàn em
bên cạnh Lý Phong hay là một nhân
viên trong công ty cũng không
được”.
Hai anh em cùng nhìn nhau.
“Anh Thiết, ý của anh là bảo hai
anh em chúng tôi trực tiếp ra tay
trừ khử Lý Phong luôn đúng
không?”
“Ha ha ha ha ha…..”
Đằng sau chiếc mặt nạ sắt vang lên
một tiếng cười quái dị.
Ngay sau đó, hai anh em cảm thấy
ớn lạnh sống lưng, như thể có thứ
gì đó vừa vụt qua sau lưng bọn họ.
Bọn họ vội vàng quay đầu nhìn về
phía sau, nhưng lại phát hiện ra
phía sau không có ai.
Và khi bọn họ quay đầu lại, anh
Thiết đã không còn ở trên chiếc ghế
xích đu đó nữa.
Nhưng chiếc ghế đó vẫn đang đung
đưa.
Trong phòng vang vọng tiếng cười
lạnh lẽo của anh Thiết….
Hai anh em Hắc Bạch vô cùng tin
tưởng anh Thiết.
Cách đây vài năm, khi hai người
bọn họ phải giải quyết một công
việc, nhờ có anh Thiết nhắc nhở
một câu.
Chính vì lời nhắc nhở này mà cứu
hai anh em bọn họ một mạng.
Lần này, hai anh em cũng rất coi
trọng lời nhắc nhở này của anh
Thiết.
Kiếm Các rất phức tạp, trong đó có
đủ thể loại người khác nhau.
Trong số đó, đa phần bọn họ đều
làm việc một cách vô cùng gian trá
và xảo quyệt, thậm chí đến mức
cực đoan.
Hai anh em Hắc Bạch đều khinh
thường đám người này.
Bọn họ làm đúng như những gì anh
Thiết nói, trực tiếp ra tay với Lý
Phong.
Dưới ánh trăng sáng, hai anh em
Hắc Bạch đi trên con đường mờ ảo.
Bọn họ nhanh chóng đến cửa sau
của khách sạn nơi Lý Phong đang ở.
Lúc này, một nhân viên bảo vệ mặc
vest đang ngồi ở trước cửa.
Đột nhiên nhìn thấy hai người có
hình dáng kỳ lạ xuất hiện, bảo vệ
không khỏi giật mình
Anh ta nhanh chóng đứng dậy, lấy
chiếc dùi cui điện từ trong túi ra, chỉ
vào bọn họ rồi nói.
“Hai người nửa đêm xuất hiện ở
đây, định làm gì?”
“Mau rời đi ngay cho tôi, nếu như
không chịu đi, đừng trách tôi không
khách khí”.
Hai anh em Hắc Bạch phớt lờ bảo
vệ của khách sạn.
Tên cao gầy hỏi anh trai: “Anh! Anh
nói xem, chúng ta nên làm ầm ĩ ở
đây để dụ tên Lý Phong đó xuống,
hay là chủ động lên đó tìm hắn ta
đây?”
Gã thấp béo hậm hực nói: “Khách
sạn lớn như vậy, bên trong bao
nhiêu phòng, em làm ồn ào như thế
nào thì mới dụ được tên Lý Phong
đó xuống?”
“Anh Thiết không phải đã nói rồi
sao? Bảo chúng ta không được làm
phiền những người bên cạnh Lý
Phong”.
“Giờ này mọi người đều đã ngủ rồi,
nếu chúng ta hùng hổ xông lên như
vậy, nhất định sẽ đánh thức những
người khác dậy”.
“Nhỡ vợ của Lý Phong ngủ không
sâu giấc, trằn trọc mãi mới ngủ
được mà lại bị chúng ta đánh thức,
điều này chẳng phải đi ngược lại với
những gì anh Thiết nói sao?”
“Ừ, em nói cũng đúng”.
“Vậy chúng ta làm như thế nào mới
khiến cho Lý Phong biết rằng chúng
ta đang ở đây?”
Khi hai anh em đang xì xào bàn tán.
Nhân viên bảo vệ bị phớt lờ ở bên
cạnh có chút tức giận.
Hai người này ăn mặc rất kỳ lạ,
dáng vẻ trông không giống những
người đàng hoàng.
Vì vậy, anh ta cầm chiếc dùi cui
điện trong tay và tiến lại gần.
“Hai người muốn nói chuyện thì đi
tới nơi nào xa xa một chút mà nói,
đừng có đứng đây cản đường”.
“Bụp!”
Bảo vệ khách sạn vừa dứt lời, anh
ta đột nhiên bị đánh vào bụng, sau
đó cả người lập tức bay về phía sau,
đập vào bức tường cách đó không
xa.
Gã thấp béo nhìn em trai của mình.
“Người này không có thù oán gì với
chúng ta, sao em ra tay với cậu ta
nặng như vậy làm gì?”
“Hơn nữa chúng ta cũng không biết
cậu ta có phải đàn em của Lý Phong
không?”
Tên gao gầy đột nhiên phản ứng
lại: “Úi da, anh trai, em sai rồi, em
không nghĩ xa như vậy!”
“Anh trai đúng là anh trai, đầu óc
linh hoạt hơn em nhiều”.
Vì vậy, tên cao gầy vội vàng lao tới
đỡ nhân viên bảo vệ đứng dậy.
“Người anh em không sao chứ?
Thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi dùng lực
hơi mạnh”.
“Đúng rồi người anh em, tôi hỏi cậu
một chuyện, cậu có quen biết người
tên Lý Phong không, cậu có phải
đàn em của hắn ta không?”
Bảo vệ khách sạn đau đến mức
không nói lên lời.
Lúc này, một người đi ra từ cửa.
Người này không phải ai khác, chính
là Hứa Hạo Nhiên đêm hôm còn
không chịu ngủ, lén lút chuồn ra
ngoài đi tản bộ.
Hứa Hạo Nhiên đang ăn kem, bước
từng bước đến gần.
“Hai người tìm anh rể của tôi làm gì
thế?”
Hứa Hạo Nhiên nhìn ngu ngơ ngốc
nghếch, lúc nói chuyện còn không
buồn ngẩng đầu lên, nhìn rất gợi
đòn.
Tên cao gầy định đánh cho Hứa
Hạo Nhiên một trận, nhưng gã thấp
béo ở bên cạnh nhanh chóng nắm
lấy cánh tay hắn.
“Quên mất lời anh Thiết nói rồi sao?
Cậu ta là em vợ của Lý Phong,
chúng ta không thể đánh cậu ta”.
Gã thấp béo bước tới, nhìn Hứa Hạo
Nhiên nói: “Lý Phong là anh rể của
cậu thật sao?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Chúng tôi có việc cần tìm Lý
Phong, cậu bảo anh ta một mình
xuống dưới đây gặp chúng tôi được
không?”
Sau khi Hứa Hạo Nhiên ngây ra vài
giây, đột nhiên phá lên cười.
Cậu ta ôm bụng cười như thể vừa
nghe được một câu chuyện hài
hước nhất.
“Dựa vào hai kẻ dị hợm các người
mà muốn đánh với anh rể của tôi
sao?”
Tên cao gầy tức giận chỉ vào Hứa
Hạo Nhiên nói: “Cậu đừng có mà
khinh thường người khác! Hai anh
em chúng tôi ra Bắc vào Nam bao
nhiêu năm nay, tất cả những kẻ coi
thường chúng tôi đều đã chết hết
rồi đấy”.
“Ồ, vậy sao? Nhưng mà bây giờ tôi
cứ coi thường các người đấy, các
người tới đây, giết chết tôi đi!”
Hứa Hạo Nhiên vênh váo ngẩng mặt
lên.
“Tới đây, tới đây, mau giết chết tôi
đi!”
Hứa Hạo Nhiên càng bước lên
trước, hai anh em Hắc Bạch lại càng
lùi về phía sau.
Lúc nào bọn họ cũng khắc cốt ghi
âm lời anh Thiết nói, vì vậy không
dám ra tay với Hứa Hạo Nhiên.
Mặc dù bây giờ bọn họ rất muốn
đánh cho Hứa Hạo Nhiên một trận
nhừ tử.
“Thẳng nhãi, tao nói cho mày biết,
đừng có mà quá đáng! Mày mau lên
gọi Lý Phong xuống đây cho tao”.
Gã thấp béo siết chặt nắm đấm, cố
gắng nhẫn nhịn để không đập nát
cái đầu của Hứa Hạo Nhiên như đầu
lợn.
Dù sao Hứa Hạo Nhiên cũng đang
nhàn rỗi không có việc gì làm, thấy
hai người này cũng khá thú vị, cậu
ta liền cố tình đi vòng xung quanh
họ.
“He he he he he”.
Hứa Hạo Nhiên cười xấu xa.
“Hai người cho rằng muốn gặp anh
rể của tôi dễ dàng như vậy sao?”
Danh Sách Chương: