Lý Hùng và Lý Tiêu Vân lần lượt hòa vào một trạng thái vô cùng kỳ lạ.
Bình thường sẽ không ai làm chuyện này, giống như lúc trước Lý Hùng mở thiên nhãn, Từ Lão Quái ném anh tới một nơi như địa ngục, anh phải tự mình trải qua gian khổ mới có được Lý Hùng như ngày hôm nay.
Mà Lý Tiêu Vân thì may mắn hơn Lý Hùng rất nhiều, dù sao thì cậu ta cũng có một người bố tài giỏi.
Giờ hai người đã bị vây trong một hoàn cảnh căng thẳng.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng sấm vang lên giữa Lý Hùng và Lý Vân Tiêu.
Ngay sau đó, một tia sét màu tím từ trên trời đánh xuống, bao vây hoàn toàn Lý Hùng và Lý Tiêu Vân bên trong.
Lý Hùng đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử hơi co rút lại, vội vàng hét lên với đám người Hứa Mộc Tình ở phía sau: "Mọi người đi mau".
Đây là lần đầu tiên đám người Hứa Mộc Tình thấy vẻ mặt Lý Hùng căng thẳng như vậy.
Lý Hùng vừa mới dứt lời thì trong không trung truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Giờ mới đi thì muộn rồi".
Bầu không khí trên đầu Lý Hùng lập tức trở nên vặn vẹo.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc trường sam từ bên trong bước ra.
Hứa Thiên Tứ đi sau anh ta, lúc vừa nhìn thấy Hứa Thiên Tứ, Lý Hùng đã biết người này hẳn là có địa vị cao trong Kiếm Các.
Anh ta nhìn Lý Hùng một cách trịch thượng, ánh mắt khinh khỉnh: "Anh là Lý Hùng? Nhìn chả ra làm sao cả, tôi chỉ cần dùng hai đầu ngón tay cũng có thể bóp chết anh".
Giờ đang là lúc mấu chốt, đến việc mở miệng nói chuyện Lý Hùng cũng không làm được, anh đã dồn hết tâm sức vào việc giúp Lý Tiêu Vân mở thiên nhãn.
Nhưng anh cũng hiểu rõ, tuy là người này rất mạnh nhưng anh ta không thể ra tay giết mình được.
Giờ anh và Lý Tiêu Vân đang ở trong một hoàn cảnh rất vi diệu, ngoài hai người họ thì người khác không thể vào được.
"Lý Hùng! Giờ mày đã biết sợ chưa? Giờ tao trịnh trọng giới thiệu cho mày biết, người bên cạnh tao chính phó Các chủ của Kiếm Các, tên Sở Trường Ca".
Hứa Thiên Tứ còn định khua môi múa mép nhưng lại bị ăn một cái tát, nửa khuôn mặt của anh ta sưng vù lên, rụng mất mấy chiếc răng.
"Lắm mồm!"
"Xin phó môn chủ tha tội.", Hứa Thiên Tứ vội vàng xin tha như chó.
Sở Trường Ca mặc kệ Hứa Thiên Tứ, cúi đầu nhìn đám người Hứa Mộc Tình không ngừng lùi về sau, lúc nhìn thấy bốn đại mỹ nhân, vẻ mặt anh ta vui sướng.
Anh ta thấy hứng thú với sắc đẹp của bốn người Hứa Mộc Tình.
"Tốt lắm, tốt lắm, bốn người này đúng là xinh như tiên, tiếc là một người đã không còn trong trắng nữa rồi".
Người mà Sở Trường Ca nói đương nhiên là Hứa Mộc Tình.
"Nhưng nếu dạy dỗ bốn người này tử tế thì sẽ giúp sức rất lớn cho bổn tọa".
"Đừng có mơ".
"Đừng có mơ".
Tian và Cố Ngôn Hi tức giận quát.
Lúc này, Lý Hùng vội vàng nói với Hứa Mộc Tình: "Mau dẫn mọi người đi đi".
"Giờ đi kịp chắc?"
Nói xong, Sở Trường Ca vung tay lên, trong không trung bỗng xuất hiện một cái bát úp, nhốt hết đám người Hứa Mộc Tình, Liễu Ngọc Phân, Hứa Hiếu Dương lại.
Sau đó anh ta từ từ đứng cạnh Lý Hùng và Lý Tiêu Vân, lúc anh ta nhìn Lý Tiêu Vân thì hai mắt sáng rực lên.
"Khuy thiên nhãn?"
"Ha ha ha, hôm nay bổn tọa may thật đấy! Không ngờ con chó nhỏ như cậu mà lại có khuy thiên nhãn".
Vừa nói, Sở Trường Ca vừa giơ tay về phía Lý Tiêu Vân.
"Sâm La Vạn Vật, Không Sắc".
Cơ thể của Lý Tiêu Vân đột nhiên vặn vẹo, tay của Sở Trường Ca lập tức xuyên qua, bắt hụt.
Anh ta hơi sững người, vẻ mặt khó tin quay đầu nhìn Lý Hùng.
"Sâm, mắt Sâm La.", Sở Trường Ca như thấy chuyện lạ, cả người đều trở nên phấn chấn.
Lúc này, anh ta vung nhẹ tay áo một cái, một bức tranh cuộn tròn từ trong tay áo anh ta bay ra ngoài, mở rộng trên đỉnh đầu đám người Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng nhướng mày nói: "Tranh Giang Sơn Xã Tắc?"
Theo truyền thuyết, bức tranh này là bảo vật mà bộ tộc Nữ Oa thời cổ đại để lại.
Trong bức tranh là một thế giới hoàn toàn mới, thế giới này đang thay đổi rất nhiều, tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra trong đó.
"Đúng là mắt Sâm La, liếc mắt đã nhận ra bảo bối của tôi, vậy chắc anh cũng hiểu rõ tác dụng của bảo bối này nhỉ".
Lý Hùng trợn mắt nhìn chằm chằm Sở Trường Ca, giờ anh và Lý Tiêu Vân đang trong thời kỳ mấu chốt, không thể dừng lại vì nếu dừng lại thì Lý Tiêu Vân chắc chắn sẽ chết.
"Sở Trường Ca, anh định làm gì?"
"Ha ha ha, tôi định làm gì à? Tôi muốn mọi thứ trên người anh, kể cả tất cả phụ nữ bên cạnh anh nữa".
Sở Trường Ca vừa dứt lời thì cả nhà Hứa Hiếu Dương đã hóa thành một luồng sang bị hút vào bức tranh Giang Sơn Xã Tắc.
Lúc này, trên mặt Sở Trường Ca nở nụ cười dữ tợn.
"Lý Hùng! Tôi để ý mắt Sâm La của anh, cũng vừa ý phụ nữ của anh rồi".
"Nhưng tôi là người công bằng, tôi vừa mới xóa hết toàn bộ trí nhớ của bọn họ, ném bọn họ vào Giang Sơn Xã Tắc".
"Ở bên trong đó, mỗi người đều có một cuộc sống mới, chúng ta chơi một trò chơi, thế nào?"
"Anh che mắt Sâm La lại, vào trong đó đi tìm bọn họ".
"Nếu anh tìm được bọn họ, thì dẫn bọn họ ra ngoài, nếu không tìm được thì bọn họ sẽ là của tôi”.
"Mà anh sẽ mãi mãi bị nhốt bên trong, cuối cùng bị tôi luyện hóa, mắt Sâm La của anh cũng là của tôi".
Lúc Sở Trường Ca nói chuyện, thì lui về sau mấy bước, anh ta giơ tay bắt lấy Hứa Thiên Tứ, vung nhẹ tay, Hứa Thiên Tứ đã hóa thành một luồng sáng bắn vào trong Giang Sơn Xã Tắc rồi.
"Chà chà, càng nhiều người, chơi càng vui".
"Nhanh lên, đến đây nào. Anh mà đến muộn thì mấy cô gái này sẽ là của tôi đấy".
Nói xong Sở Trường Ca hóa thành một tia sáng màu tím, bắn vào trong Giang Sơn Xã Tắc.
Lý Hùng không tức giận, anh biết lúc này anh cần khống chế cảm xúc.
Chỉ trách anh khinh địch, không ngờ Hứa Thiên Tứ sẽ tìm một người mạnh như thế giúp đỡ.
Sau khi Sở Trường Ca rời đi, đồng tử Lý Hùng đột nhiên giãn ra, bên trong mắt lóe lên sự sắc bén.
"Sâm La Vạn Vật, Đế Thiên".
Trong chốc lát, vô số luồng sức mạnh xộc thẳng vào đồng tử của Lý Tiêu Vân.
Lý Tiêu Vân vốn còn cần một chút thời gian lập tức mở được khuy thiên nhãn.
Danh Sách Chương: