Lý Phong xoay người rời đi, vừa đi vừa nói với hai đàn em bên cạnh mình.
“Trước đây tôi đã nói với mấy người rằng, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều điều kỳ lạ mà người bình thường không thể nào biết được”.
“Thế giới này không chỉ tồn tại động vật cấp cao như loài người”.
“Ngoài ra còn có rất nhiều thứ khác”.
“Đại ca, có phải là người ngoài hành tinh không?”
Vương Tiểu Thất hỏi.
“Có thể giải thích như vậy”.
“Tuy nhiên, bọn chúng đã tồn tại trên trái đất này rất nhiều năm rồi”.
“Sớm đã từ một vị khách ngoài hành tinh trở thành người bản địa như chúng ta rồi”.
“Giống như trận mưa sao băng đêm đó”.
“Bọn họ cũng đáp xuống trái đất từ một góc nào đó của vũ trụ”.
“Nhưng bọn họ không thể thích nghi với môi trường của trái đất, đặc biệt là ánh sáng mặt trời”.
Vì vậy, bọn họ sinh tồn trong các vết nứt của không gian.
Bọn họ giống như không khí nơi chúng ta đang ở lúc này, có vẻ như không có gì trên bề mặt.
Trên thực tế, dưới kính hiển vi, có vô số các loại vật thể khác nhau trong không khí.
Một số đến từ vũ trụ.
Một số đến từ chính trái đất này.
Không gian không đơn thuần như những gì chúng ta thấy bằng mắt thường, thực ra nó được đóng khung lại, thậm chí còn có những vết nứt.
Chỉ là với công nghệ hiện tại của chúng ta không có cách nào để khám phá ra được.
Chỉ đành dùng các cách khác.
Vương Tiểu Thất vội vàng hỏi: “Cách gì thế?”
Lý Phong duỗi một ngón tay ra, chỉ vào mắt của Vương Tiểu Thất, nói.
“Ví dụ như mắt của con người”.
“Sáng nay tôi đã nói với cậu con người là một loại sinh vật rất đặc biệt”.
“Con người chúng ta đã trải qua hàng triệu năm tiến hóa từ loài vượn cho đến sinh vật sống thông minh như hiện giờ”.
“Trong quá trình tiến hóa này, con người đã trở thành sinh vật thành công nhất trên trái đất”.
“Ngoại trừ các điều kiện tương đối ổn định của trái đất, còn có rất nhiều các điều kiện khác bắt nguồn từ con người chúng ta”.
“Bây giờ chúng ta có thể thường xuyên nhìn thấy một số tin tức kỳ lạ”.
“Trong đó có rất nhiều tin tức là do con người bịa đặt ra”.
“Nhưng ngoài ra, có một số chuyện đúng là thật sự tồn tại”.
“Nói tóm lại, cuộc sống của chúng ta rất đa dạng và nhiều màu sắc”.
“Nhưng có một điều nhất định phải biết rõ”.
“Khi một người không đủ mạnh, người đó nhất định sẽ tìm cách để khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn”.
“Nếu không sẽ bị tự nhiên đào thải, sẽ bị đồng loại giết hại!”
“Đây là quy luật của tự nhiên, không ai có thể tránh khỏi được”.
Lý Phong nhìn chằm chằm Vương Tiểu Thất và Lý Nhị Ngưu.
“Trận mưa sao băng đó báo hiệu một kỷ nguyên mới sắp tới”.
“Sau khi mấy cậu quay về, nói thêm vài câu với các anh em”.
“Tới đây nếu như ai dám lười biếng thì cút về quê cho tôi”.
“Bởi vì bây giờ dù tôi không ra tay, tương lai mấy người cũng sẽ chết trong tay kẻ địch!”
Khi Lý Phong nói ra những lời này, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không có ý nói đùa.
Lý Nhị Ngưu và Vương Tiểu Thất cũng đều hiểu rất rõ tính cách của Lý Phong.
Bình thường Lý Phong hay nói đùa với bọn họ.
Nhưng một khi Lý Phong đã nghiêm túc.
Mỗi lời anh nói đều là quy tắc vàng, các anh em trong đội đều buộc phải tuân theo!
Cùng lúc đó, trong một con hẻm sâu ở Ninh Châu.
Đột nhiên, tiếng hét thất thanh của Hứa Thiên Tứ vang lên.
Hứa Thiên Tứ như bị một bàn tay vô hình kéo ra khỏi kẽ hở.
Anh ta giống như rác rưởi, bị ném trên nền đất cứng.
Lúc này khắp người anh ta máu me đầm đìa!
Anh ta nằm trên mặt đất thở hổn hển, khó khăn lắm mới phản ứng lại, lúc này mới có thể chống đỡ được cơ thể yếu ớt của mình.
Trong mắt anh ta hiện lên sự cay đắng.
Hứa Thiên Tứ nghiến răng nghiến lợi hét tên của Lý Phong.
“Lý Phong, mày đợi đấy cho tao”.
“Mày cứ đợi đấy cho tao”.
“Tao sẽ không tha cho mày đâu”.
“Tới đây cuộc chiến của tao với mày mới chính thức bắt đầu!”
Không lâu sau, Hứa Thiên Tứ nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất, từ xa tới gần.
“Cộp!”
“Cộp!”
Ngay sau đó, Hứa Thiên Tứ nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.
Cô ta đang nghe điện thoại, khi đang gọi điện, cô ta cũng châm một điếu thuốc.
Cô ta đang rất vui, vừa nhả khỏi vừa bước về phía trước.
Hoàn toàn không nhận ra một người đang nằm sấp ở góc tối đen như mực ở chỗ không xa phía trước.
“Trời ạ, tôi đã nói với cô rồi, cô mau chóng rời xa nơi quỷ quái đó đi”.
“Thời buổi này, phụ nữ chúng ta thiếu gì cũng được, nhưng không thể thiếu tiền được”.
“Người đàn ông đó có cho cô được cái gì đâu?”
“Mỗi tháng anh ta đều đưa tiền lương cho cô thì sao chứ?”
“Lương một tháng của anh ta chỉ có vài nghìn tệ”.
“Bạn hiền à, số tiền đó còn chẳng đủ cho tôi mua một cái túi”.
“Bây giờ cô nhìn tôi này, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, chỗ nào mà không được dát vàng dát bạc chứ”.
“Đôi giày cao gót mà tôi đang đi có giá hơn tám nghìn tệ”.
“Còn cái túi mà tôi đang cầm cũng hơn bảy mươi nghìn tệ”.
“Cô cũng nhìn điếu thuốc mà tôi đang hút bây giờ đi”.
“Ha ha, nói ra dọa chết cô luôn, một bao cũng phải hơn một nghìn đấy”.
“Cô phải học theo tôi đi, với nhan sắc và ngoại hình của cô, có thể cùng tôi làm việc này được đấy”.
“Như vậy có phải bây giờ đã mua được nhà, đi xe sang rồi không”.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa”.
“Hai tiếng nữa, cô đợi tôi ở trước cửa nhà”.
“Tôi qua đó đón cô, tối nay tôi giới thiệu cho cô vài cậu chủ có tiền”.
Trong khi người phụ nữ ấy đang nói, cô ta đã đi tới bên cạnh Hứa Thiên Tứ.
Khi cô ta sắp đi ngang qua Hứa Thiên Tứ.
Trong bóng tối, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ chân của cô ta.
Ngay lập tức, cô ta ngã nhào về phía trước.
Cô ta vội vàng quay đầu lại.
Khi cô ta nhìn thấy Hứa Thiên Tứ, giống như một kẻ ăn xin ở trong bóng tối, cô ta gào rống lên.
Đồng thời xen lẫn trong đó là đủ thể loại chửi bới không ngừng.
“Đồ ăn mày hôi thôi, đồ chó má, mau buông tôi ra!”
“Nếu như anh không chịu buông ra tôi gọi người tới đấy”.
“Anh có biết tôi có bao nhiêu người đàn ông không”.
“Tôi chỉ cần gọi bừa một cuộc cũng có hàng tá người tới rồi đấy!”
“Mau buông tay ra!”
Trong khi la hét, người phụ nữ đã dùng đôi giày cao gót nhọn hoắt của mình đập vào mặt Hứa Thiên Tứ.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ không khác gì một kẻ ăn mày.
Quần áo trên người anh ta đã trở nên tả tơi vì bị xé rách từ những vết nứt trong không gian.
Anh ta nở một nụ cười xấu xa với người phụ nữ đó.
Đồng thời anh ta cũng vươn đầu lưỡi liếm vết máu ở khóe miệng.
“Này cô, không phải cô nói chỉ cần tiền sao?”
“Bây giờ, tôi sẽ cho cô một khoản tiền lớn, còn cô chỉ cần trao thứ quý giá nhất của mình cho tôi thôi”.
Người phụ nữ này nghe thấy lời Hứa Thiên Tứ nói, đột nhiên ngây người ra.
Sau đó phá lên cười.
“Cái loại ăn mày thối như anh còn không biết tự soi lại cái bản mặt mình đi!”
“Anh thì có bao nhiêu tiền được chứ?”
“Bãi nước bọt bà đây nhổ ra còn đang giá hơn cả người anh đấy!”
“Bỏ bàn tay hôi hám của anh ra! Nếu không đừng trách tôi không khách khí”.
Danh Sách Chương: