Hứa Mộc Tình nhìn mọi thứ trước mặt với vẻ hoài nghi.
Cô quay đầu nhìn Lý Phong: "Làm sao anh biết em luôn muốn có một căn phòng như thế này?"
“Bởi vì em là vợ của anh”, Lý Phong nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.
Hứa Mộc Tình cười nhẹ.
Nụ cười rạng rỡ tựa nắng chiều.
Xinh đẹp.
"Đến đây ngồi đi”.
Ngồi ở mép giường, Lý Phong vươn tay ra vỗ vỗ nệm.
Hứa Mộc Tình đứng trước mặt Lý Phong với vẻ mặt ngượng ngùng.
Nụ cười xấu xa trên khuôn mặt của Lý Phong khiến Hứa Mộc Tình cảm thấy hết sức quen thuộc.
Cô biết rõ ràng là Lý Phong nhất định sẽ lại làm chuyện xấu.
"A, mẹ”.
Lý Phong đột nhiên hướng về phía cửa nói, Hứa Mộc Tình cũng quay đầu lại theo bản năng.
Kết quả là ngoài cửa không có ai cả, chỉ có tiếng của Hứa Hạo Nhiên thỉnh thoảng vang lên trên hành lang.
Nhận ra mình đã bị Lý Phong lừa, cô liền quay lại, không khỏi giật mình.
Bởi vì khuôn mặt tươi cười xấu xa của Lý Phong đang ở ngay trước mặt.
Mũi hai người chạm nhẹ vào nhau.
Cái chạm nhẹ nhàng và mềm mại đó ngay lập tức chạm vào trái tim của Hứa Mộc Tình.
Khi Hứa Mộc Tình còn đang ngẩn ngơ, bàn tay xấu xa của Lý Phong đã ôm lấy chiếc eo mảnh mai của cô.
Anh áp chặt thân thể mềm mại của Hứa Mộc Tình vào người mình.
Hứa Mộc Tình không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể tựa nhẹ trán của mình vào lồ ng ngực rắn chắc của Lý Phong.
Lý Phong chậm rãi cúi đầu, môi anh ghé sát vào tai Hứa Mộc Tình, thầm thì: "Giờ phòng tắm đang để không đấy”.
"Thường thì hai chúng ta lần lượt đi tắm, nay có muốn tắm cùng nhau không?"
"Chúng ta phải hưởng ứng lời kêu gọi của mẹ, phải tiết kiệm nước và điện. Hai người tắm ch ung có thể tiết kiệm rất nhiều nước đấy”.
Hứa Mộc Tình vừa buồn cười vừa giận.
Tên xấu xa này toàn vung tay quá trán thế mà lại tiếc tẹo nước à?
Rõ ràng là muốn bắt nạt cô.
Nhưng vừa nghĩ đến cảnh cùng Lý Phong trong phòng tắm hơi Mật Đạt ngày hôm đó, Hứa Mộc Tình liền cảm thấy hai má đỏ bừng, nong nóng.
Lòng như lửa đốt.
Cô hơi sợ.
Nhưng lờ mờ có một sự mong đợi khác.
"Tình Tình”.
"Vâng?"
Hứa Mộc Tình theo bản năng ngẩng đầu lên khi Lý Phong gọi cô.
Lúc này, môi của Lý Phong đã hạ thấp xuống rồi.
Hơi thở của anh dày đặc và ấm nóng.
Hơi thở của cô thơm và dễ chịu.
Hai đôi môi đang chuẩn bị áp vào nhau, thì ngoài cửa đột nhiên có người nhảy vào: "Chị, anh rể, em tìm được…”
Sự xuất hiện đột ngột của Hứa Hạo Nhiên đã thổi bay không khí lãng mạn trong căn phòng ngay lập tức.
Trước ánh mắt sát ý của Lý Phong, Hứa Hạo Nhiên vội vàng lao ra ngoài.
Tiếng kêu của Hứa Hạo Nhiên vang vọng ngoài hành lang: "Anh rể, em sai rồi!"
"E hèm, bà xã, mình tiếp tục nhé”.
Hứa Mộc Tình vội vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Lý Phong rồi bước ra sân thượng.
Lý Phong đuổi theo phía sau, đưa hai tay vòng qua chiếc eo mảnh mai của cô, nhẹ nhàng ôm lấy phần bụng phẳng lì không chút mỡ thừa của cô.
Để cơ thể hai người lại dính chặt vào nhau.
Lý Phong cúi đầu tìm kiếm làn môi ẩm ướt, mềm mại kia.
Hứa Mộc Tình không giãy giụa, nhưng tim cô lại đập rất nhanh.
Lúc này, một chiếc ô tô Mercedes-Benz bất ngờ dừng trước cửa biệt thự.
Một người đàn ông lạ bước ra khỏi xe.
Hứa Mộc Tình vội vàng vùng vẫy thoát ra, ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, trốn vào trong phòng.
Lý Phong khẽ nhíu mày khi nhìn thấy người đàn ông trung niên ở cửa.
Ngay sau đó, người đàn ông đó đã lộ danh tính.
Ông ta tên là Mã Kiến Nghiệp, ông chủ của biệt thự này.
Mã Kiến Nghiệp mang theo rất nhiều quà trong thùng xe, trong đó có cả hoa tươi và trái cây.
Hóa ra là Mã Kiến Nghiệp đến để cảm ơn!
Vốn dĩ ông ta đã đến đường cùng rồi.
Việc rót vào hơn 200 triệu tiền mặt của Lý Phong đã trực tiếp cứu cả tập đoàn của ông ta!
Nếu không phải vì thân phận của bản thân, ông ta nhất định sẽ quỳ lạy Lý Phong!
Khi Hứa Hiếu Dương đang tiếp Mã Kiến Nghiệp trong phòng khách, thì Lý Phong đưa Hứa Mộc Tình đến cạnh ao để xem cá koi.
Cá koi rồng và phượng là giống tương đối hiếm.
Chúng có cái đầu to, có vây và đuôi rất đẹp.
Nhìn thấy Hứa Mộc Tình và Lý Phong, những con cá này đều nổi lên, há miệng ra đớp đớp.
Có hai con cá bơi khá gần nhau, nhìn như sắp hôn nhau đến nơi ấy.
Hứa Mộc Tình không khỏi đỏ mặt khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.
"Chị ơi, mẹ bảo chị vào bếp giúp mẹ!"
Hứa Hạo Nhiên đứng ở cửa hô lớn.
Hứa Mộc Tình đang định xoay người, thì Lý Phong đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.
Lúc Hứa Mộc Tình ngẩng đầu lên nhìn Lý Phong, thì Lý Phong cúi đầu xuống.
"Ôi!! Cuối cùng cũng hôn rồi!"
Hứa Hạo Nhiên đứng trong vườn hú lên như sói.
Lý Phong ôm chặt Hứa Mộc Tình trong vòng tay.
Anh cảm nhận được sự mềm mại của Hứa Mộc Tình, cảm nhận được sự tươi trẻ đặc biệt của cô, cảm nhận được tình yêu sâu sắc của cô.
Nụ hôn này rất sâu, rất sâu.
Đến khi Liễu Ngọc Phân ở trong bếp nhiều lần gọi Hứa Mộc Tình, cô mới bừng tỉnh.
Hứa Mộc Tình nói nhỏ với Lý Phong: "Em đi giúp mẹ”.
“Vâng, chúng con qua ngay đây ạ”, nói rồi, Lý Phong lập tức ôm kiểu công chúa, ôm Hứa Mộc Tình trong tay.
Nhưng anh vẫn cúi đầu hôn lên đôi môi ẩm ướt của Hứa Mộc Tình.
Chỉ có anh mới vô liêm sỉ như thế thôi.
Hứa Mộc Tình chạy đâu cho thoát, cô chỉ có thể vòng tay qua cổ Lý Phong, nằm trong vòng tay của anh như một con mèo con nhút nhát...
Khi Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình đi qua phòng khách, Hứa Hiếu Dương lập tức giới thiệu với Mã Kiến Nghiệp ở gần đó: "Ông Mã, đây là con gái và con rể của tôi”.
Mã Kiến Nghiệp vừa định đứng dậy, thì Lý Phong lập tức quay đầu trừng mắt nhìn ông ta một cái.
"Ngồi xuống”.
Chỉ hai chữ đơn giản mà khiến Mã Kiến Nghiệp ngay lập tức giống như một đứa trẻ mẫu giáo, hai chân khép vào nhau, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha.
Còn Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình đi vào phòng bếp.
Ngay sau đó, Liễu Ngọc Phân mang trái cây ra cùng với nụ cười trên môi.
Hứa Hiếu Dương hỏi: "Sao lại còn ít thế này, nay tôi mua mấy cân cơ mà”.
Liễu Ngọc Phân thì thầm với Hứa Hiếu Dương: "Đều bị con rể anh dùng miệng đút cho con gái anh hết rồi”.
Câu nói của Liễu Ngọc Phân làm lỗ tai Hứa Hiếu Dương hơi ngứa.
Hai vợ chồng già liền liếc mắt đưa tình với nhau.
Mã Kiến Nghiệp ở một bên, như ngồi trên kim châm, mồ hôi lạnh túa ra, không biết làm sao cho phải.
Về phần Hứa Hạo Nhiên, cậu ta đang dựa vào tường, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn lên tường, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
"Mình chỉ là đồ thừa mà…”
Mặc dù tập đoàn Lăng Tiêu hiện là công ty hàng đầu ở Đông Hải, nhưng Hứa Hiếu Dương vẫn tỏ ra khiêm tốn như mọi khi.
Ông ấy trước giờ không phô trương, cũng không có chiếc đồng hồ đặc biệt đắt tiền nào trên người, những bộ đồ tây đó đều là do Liễu Ngọc Phân đã tự tay mua cho ông ấy.
Hai cha con Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình, đối xử với người khác hay trong công việc đều vô cùng nghiêm túc.
Họ được nhiều nhà đầu tư hết mực khen ngợi, nhiều thương nghiệp đang tranh giành để hợp tác với họ.
Mặc dù Đông Hải đang ngày càng phát triển, nhưng việc xây dựng Đông Hải không thể theo kịp sự bành trướng của tập đoàn Lăng Tiêu.
Hiện tại, trong phòng hội nghị của tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Lăng Tiêu.
Chủ tịch Hứa Hiếu Dương, giám đốc Hứa Mộc Tình và con rể Lý Phong "bất tài" đang ngồi cùng tất cả cốt cán của toàn bộ tập đoàn.
Sau khi cân nhắc và biểu quyết nhất trí, tập đoàn Lăng Tiêu đã quyết định chính thức tiến vào tỉnh!
Mà bây giờ chướng ngại vật đầu tiên của tập đoàn Lăng Tiêu đã xuất hiện.
Gia tộc đứng đầu ở tỉnh, nhà họ Tô!
Nhà họ Tô đã cố thủ ở tỉnh hàng trăm năm, họ có mạng lưới dày đặc, có thế lực rất lớn.
Mặc dù tập đoàn Lăng Tiêu hiện nay đang trên đà phát triển, sau lưng còn có bảo vật vô tận là Lý Phong.
Nhưng, để đối đầu trực diện với nhà họ Tô, thì vẫn còn rất nhiều khó khăn phải vượt qua.
Có cái được gọi là "biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Để đánh bại kẻ địch, nhất định phải hiểu rõ điểm yếu của đối thủ.
Vì vậy, Lý Phong đưa Hứa Mộc Tình đi tìm một người.
Người này là chính là Đao Gia hôm nay muốn rửa tay gác kiếm.
Danh Sách Chương: