“Từ lời nói của cậu, tôi cảm thấy cậu không thao túng được cô gái này, đúng không?”
Trong lòng Hậu Thư Hạo cười nhạt.
Dòng máu cao quý chó má!
Cái gọi là gia tộc cao quý ở phương Tây, ngoài việc bắt nạt dân thường.
Nguồn gốc của cải của họ đều do cướp đoạt mà có!
Một đám quỷ hút máu người!
Mặt dù trong lòng xem thường nhưng ngoài mặt Hậu Thư Hạo vẫn cười nói đon đả.
Hậu Thư Hạo cố ý thở dài nói: “Ngài Brad, người phụ nữ trên quảng cáo là Cố Ngôn Hi”.
“Vốn dĩ phí biểu diễn của cô ta không cao”.
“Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, cô ta sẽ trang điểm xinh đẹp như một nhánh hoa, xịt nước hoa thơm phức xuất hiện trước mặt anh, anh muốn làm gì cô ta đều được.”
“Đáng tiếc! Thời gian gần đây, có ta nhận được hợp đồng quảng cáo mỹ phẩm nên làm giá cao lắm.”
“Mỹ phẩm?”
Hứng thú trong lòng Brad một lần nữa bị Hậu Thư Hạo gợi dậy.
Hắn dời mắt từ khuôn mặt ngây thơ trong sáng của Cố Ngôn Hi sang nhìn mỹ phẩm trên tay cô ấy.
Sau khi Brad nhìn kỹ một lúc, quay sang Hậu Thư Hạo nói: “Đồ mỹ phẩm này bán đắt hàng thế à?”
“Rất đắt hàng”.
Hậu Thư Hạo cố ý nhấn mạnh.
“Ngài Brad, anh không biết ý chứ, công ty mỹ phẩm này vốn sắp bị phá sản”.
“Thế nhưng bởi vì họ vừa mới ra mắt sản phẩm mới, khiến cho chỉ trong có nửa tháng công ty này không chỉ chết đi sống lại”.
“Mà bây giờ lượng mỹ phẩm bán ra đều vượt quá mấy chục triệu bộ!”
“Những người phụ nữ sử dụng mỹ phẩm này đều phản hồi tác dụng rất tốt”.
Ánh mắt Brad thay đổi.
Vừa rồi trong ánh mắt hắn chi có sự dâm tà.
Nhưng bây giờ ánh lên một lòng tham vô đáy.
Hắn giống như một con sói đang rất đói khát.
“Hậu yêu dấu, anh nói những mỹ phẩm này có thể bán được cả hơn mấy chục triệu bộ, vậy giá bán lẻ bao nhiêu tiền thế?”
“Cụ thể tôi cũng không rõ”.
“Nhưng mà nghe bạn tôi nói, giá của những mặt hàng mỹ phẩm này không cao, đến cả một phần mười của giá những sản phẩm nổi tiếng quốc tể cũng không bằng”.
Nhìn thấy lòng ham muốn hiện lên trên khuôn mặt của Brad, Hậu Thư Hạo cười thầm.
Cái tên mắt xanh mũi lõ tham lam này cắn câu rồi!
Hậu Thư Hạo cố ý nói: “Bình thường vợ của bạn tôi dùng toàn hàng hiệu quốc tế”.
“Nhưng từ khi công ty mỹ phẩm này xuất hiện, khiến cho vợ của anh ta bỏ hết những mỹ phẩm kia đi”.
“Bây giờ một tháng tiết kiệm được hơn trăm nghìn tiền mỹ phẩm ý”.
Brad không nói gì, hắn đứng trước tấm biển quảng cao, nhìn dòng chữ ở cuối tấm biển.
Brad đọc tên công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Đông Phương bằng cái giọng lơ lớ.
Hắn vừa đọc tên, ánh mắt vừa lóe lên tia sáng ngày càng mãnh liệt!
“Hậu yêu dấu, vốn dĩ chiều này tôi định đi thủ đô một chuyến”.
“Nhưng bây giờ cảm thấy Thiên Môn là một nới rất thú vị, hay là anh dẫn tôi đi thăm thú đi”.
“Được thôi, cầu còn không được ý chứ!”
“À, anh dẫn tôi đi xem cái công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Đông Phương kia đi”.
Ánh mắt Brad ham muốn mạnh mẽ bao trùm lên tất cả không sót một cái gì.
“Không thành vấn đề”.
Hậu Thư Hạo cười trong nháy mắt.
Cười nhạt!
Cười chế nhạo!
Chỉ đơn giản hai bước đã nhắm trúng mục tiêu.
Tập đoàn Lăng Tiêu.
Lý Phong.
Hứa Mộc Tình.
Lần này chúng mày chết chắc rồi!
......
Văn phòng công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Đông Phương.
Mấy ngày nay Triệu Côn gần như không ngủ chút nào cả.
Hai bọng mắt đen xì, nhìn giống như gấu trúc vậy.
Thế nhưng, ông ta vẫn giữ được nét mặt hồng hào, tinh thần sảng khoái.
Hai mươi mấy năm dày công nghiên cứu được phương pháp làm đẹp, cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Bây giờ hàng loạt bộ mỹ phẩm đầu tiên mà công ty họ tung ra thị trường đã được bán hết, thậm chí các đơn đặt hàng đã được xếp đến tận cuối năm!
Có kênh tiêu thụ lớn là tập đoàn Lăng Tiêu, sản phẩm của ông ta càng bán càng hot!
Triệu Côn hưng phấn nhìn các lãnh đạo cấp cao trước mặt.
“Tối vừa từ chỗ giám đốc Hứa đến đây, giám đốc đã đưa ra chiến lược tiếp theo”.
“Chúng ta cần đưa loạt mỹ phẩm thứ hai này ra thị trường càng sớm càng tốt”.
“Lần này, chúng tôi dự định sẽ đánh vào thị trường quốc tế”.
Vừa nghe những lời này, mấy vị lãnh đạo ai nấy nắm chặt tay, vui mừng khôn xiết!
“Mọi người nhất định phải cố gắng lên nhé!”
“Giám đốc Hứa kỳ vọng rất lớn vào chúng ta đấy”.
“Chỉ cần loạt mỹ phẩm thứ hai này có thể gây dựng được danh tiếng trên thế giới”.
“Lý tưởng của chúng ta từ trước tới nay sẽ thành hiện thực rồi!”
Khi mọi người đang rất hăng hái.
“Bịch!”
Đột nhiên có người đạp mạnh cửa văn phòng.
Kính đen.
Tóc vàng.
Vest màu bạc.
Brad dẫn theo ba người chậm rãi bước vào.
Hắn đi tới trước mặt Triệu Côn, kéo ghế của ông ta và ngồi xuống.
Brad vắt chéo chân nhìn Triệu Côn.
Brad không nói gì, nhưng cả người hắn toát lên khí thế của một tên cướp, khiến cho mấy người Triệu Côn không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
Triệu Côn nhìn mấy người nước ngoài lạ hoắc hỏi nhỏ: “Xin hỏi, ngài có việc gì?”
“Tôi đến đấy đến lấy một thứ”.
Nói xong, có một tên cường tráng sau lưng Brad tiến lên để tấm biển quảng cáo lên bàn.
Brad chỉ vào bộ mỹ phẩm trên tấm biển nói: “Mang công thức sáng chế mỹ phẩm của công ty các người ra đây cho tôi”.
Mặc dù trong lòng Triệu Côn có chút sợ hãi, nhưng ông ta vẫn nói cứng: “Thưa ngài, nếu anh là bên tiêu thụ, muốn nhập hàng của chúng tôi, muốn hợp tác với chúng tôi, chỉ cần làm theo thủ tục là được”.
“Nhưng anh vừa nhắc đến công thức, chúng tôi quyết không thể giao cho anh!”
“Công thức pha trộn mỹ phẩm của công ty tôi đều đã được đăng ký bản quyền sở hữu rồi!”
Brad bật cười.
Hắn chậm rãi gỡ cặp kính đen xuống.
Giấy phút đối mắt với Brad.
Triệu Côn bỗng run lên, cả người bị dọa đến mức ngồi rạp xuống đất!
Ánh mắt thật đáng sợ.
Triệu Côn liền cảm thấy mình như đang phải đối diện với một con hổ hung dữ.
Con hổ này đã nhe nanh giơ vuốt!
Brad không hề động chân động tay, hắn chỉ ngoắc ngoắc ngón tay với mấy tên đằng sau.
Lập tức có một tên bước lên, đưa điện thoại ra.
Brad mở cuộc gọi video.
Sau khi kết nối cuộc gọi, xuất hiện hai người trên màn hình điện thoại.
Một người phụ nữ trung niên và một bé trai khoảng bảy tám tuổi.
Họ bị trói vào cột.
Dưới chân họ là một đống củi.
Thậm chí bên cạnh còn để hai thùng dầu hỏa!
“Ông Triệu, chắc là ông quen hai người này nhỉ?”
Lúc Brad giơ điện thoại cho Triệu Côn nhìn, Triệu Côn vội vàng chạy về phía chiếc điện thoại.
“Bụp!”
Triệu Côn bị Brad đá cho một nhát.
Chảy máu mũi.
Brad dẫm lên đầu Triệu Côn.
Hắn nhìn xuống.
Giọng nói lạnh băng.
“Nhìn biểu hiện của ông, chắc là tôi bắt đúng người rồi”.
“Con đàn bà này là vợ ông”.
“Thằng nhóc đáng yêu này là con trai ông”.
“Ông Triệu tôn kính, củi dưới chân vợ con ông đã được tưới đầy dầu hỏa rồi”.
“Chỉ cần châm một ngọn lửa vàng nho nhỏ, sẽ rất nhanh, thôi cả người bọn chúng sẽ bị thiêu cháy”.
“Không được! Không được! Anh không được như vậy! Không được làm như vậy!”
Danh Sách Chương: