“Một khi hắn đã mở lời, toàn bộ thế giới ngầm của thủ đô lập tức đối đầu với gia tộc Lý Thị các cậu”.
“Lúc đó, nếu như bố của cậu, Lý Tấn, không đuổi hai mẹ con cậu ra khỏi gia tộc”.
“Hàng trăm người trên dưới nhà họ Lý các cậu sẽ bị diệt vong chỉ sau một đêm!”
Lý Phong lạnh nhạt thốt ra hai từ: “Lý do”.
“Vì sao hắn lại làm như vậy? Chúng tôi đều không rõ”.
“Bốn gia tộc lớn, nổi tiếng ở thủ đô thu hút nhiều sự chú ý với thế giới bên ngoài”.
“Tuy nhiên, chúng tôi chẳng qua chỉ là những quân bài do các thế lực hùng hậu phía sau điều tới mà thôi”.
“Phía sau chúng tôi, phía sau của phía sau chúng tôi, nước càng lúc càng sâu, sâu không nhìn thấy đáy!”
“Tôi, cậu, còn có cả bố của cậu Lý Tấn đang ở thủ đô xa xôi kia, trước mặt bọn họ chỉ là mấy con muỗi mà thôi!”
“Bọn họ mới là những thế gia thật sự, đã tồn tại hàng nghìn năm!”.
Nghe đến đây, Lý Phong chậm rãi xoay người đi về phía cửa.
Hậu Thụy Niên nói những điều này, Lý Phong không hề cảm thấy kinh ngạc.
Những chuyện này gần đây Lý Phong sau khi đi tìm hiểu, trong lòng anh cũng đã có một chút suy đoán.
Chỉ là bây giờ càng thêm phần rõ ràng hơn mà thôi.
Hậu Thụy Niên thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Lý Phong bước ra khỏi cửa.
Lúc này, toàn thân ông ta ướt đẫm mồ hôi như thể vừa được vớt từ dưới sông lên.
Lý Phong đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta.
Trong mắt Hậu Thụy Niên lúc này, những tia sát khí dữ dội không ngừng lóe lên.
Ông ta biết rằng tuyệt đối không thể giữ lại Lý Phong!
Ngay khi Hậu Thụy Niên chuẩn bị lên đường đến thủ đô để báo cáo mọi chuyện với chủ nhân của ông ta.
Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua.
Trong lúc bàng hoàng, Hậu Thụy Niên chợt nhận ra đã có vài người đứng ở bên cạnh mình.
Người dẫn đầu là Vương Tiểu Thất.
“Xoẹt!”
Con dao ngắn được rút ra từ trong bao.
Hậu Thụy Niên biến sắc.
Ông ta chỉ vào Vương Tiểu Thất, rống lên: “Chúng mày là ai?”
Vương Tiểu Thất cười lạnh.
“Đại ca nhà tôi không giết ông là do máu của ông quá bẩn”.
“Lát nữa anh ấy còn phải đi đến quầy làm bánh kếp”.
“Nếu như hai tay dính máu rồi, bánh kếp làm ra chắc chắn sẽ không ngon nữa”.
Hậu Thụy Niên vội vàng lùi ra đằng sau, ông ta vội vàng hét lớn với hai đại cao thủ nhà họ Vũ cách đó không xa.
“Hai vị, giết chết bọn họ, tôi đưa mỗi người một trăm triệu!”
Ngay sau khi Hậu Thụy Niên nói xong, Vương Tiểu Thất chậm rãi nhìn về phía hai đại cao thủ cấp Vương.
Hai người này sớm đã “ngoài mạnh trong yếu” rồi.
Mặc dù vết thương bên ngoài trông có vẻ không rõ ràng.
Nhưng thực ra bên trong nội tạng của bọn họ đã hỏng hết.
Đừng nói là ra tay.
E rằng đến việc mở mồm ra nói chuyện cũng vô cùng khó khăn.
Vương Tiểu Thất nói với hai người đó: “Đại ca tôi nói rồi, mạng của hai người là do cô Vũ Khuynh Mặc cứu”.
“Ngoài ra, đại ca tôi bảo tôi thay anh ấy chuyển lời đến các anh”.
“Sau khi trở về, làm phiền hai anh nói với trưởng tộc của mình, khi làm việc thì nhất định phải dùng não”.
“Còn nữa, đại ca của tôi và gia tộc Lý Thị đã không còn bất kỳ quan hệ gì từ lâu rồi”.
“Trưởng tộc Vũ Thị tốt hơn là nên dành nhiều thời gian làm người tốt đi thay vì suốt ngày sống trong lo lắng sợ hãi”.
Nói xong, Vương Tiểu Thất đột ngột quay người.
Cậu ta trầm giọng, nhìn chằm chằm vào Hậu Thụy Niên.
Sau đó, hét lên một tiếng!
“Giết!!”
Thực lực của nhóm người Vương Tiểu Thất nhìn có vẻ chỉ ở mức trung bình.
Nhưng lúc này.
Người đứng đầu là Vương Tiểu Thất, trên người cậu ta tỏa ra một luồng sát khí mãnh liệt khiến Hậu Thụy Niên không dám trực tiếp nhìn thẳng!
Có vẻ như những gì Hậu Thụy Niên nhìn thấy bây giờ không phải là vài người.
Mà là một bầy thú cực kỳ hung dữ!
Hậu Thụy Niên vội vàng xoay người bỏ chạy!
Hậu Thụy Niên vừa lao đến cửa sổ, vừa hét lớn vào mặt đám người nước ngoài do Hậu Thư Du đưa đến.
“Các cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau bảo vệ tôi!”
Hậu Thụy Niên vừa nói xong, đột nhiên trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng!
Thời khắc then chốt, với thân phận là một đại tông sư, Hậu Thụy Niên vội vàng ngẩng đầu lên.
Mặc dù đầu của ông ta tránh được nhát dao đó.
Tuy nhiên, đột nhiên ông ta cảm thấy đau dữ dội ở phần mũi.
Cùng lúc đó, Hậu Thụy Niên bỗng cảm thấy mũi mình đang trượt xuống.
Ngay lập tức, Hậu Thụy Niên kinh hãi phát hiện ra.
Một nửa cái mũi của ông ta rơi xuống!
Hậu Thụy Niên nhanh chóng đỡ lấy phần mũi bị rơi xuống của ông ta bằng cả hai tay!
Run sợ!
Ông ta đang run lên bần bật.
Ông ta nhìn Vương Tiểu Thất bằng ánh mắt run rẩy, không biết từ lúc nào Vương Tiểu Thất đã đứng ở ngay trước mặt ông ta.
Vương Tiểu Thất tay cầm một con dao ngắn, toàn thân tỏa ra một luồng khí vô cùng mạnh mẽ!
Cảm giác mà Vương Tiểu Thất mang đến cho Hậu Thụy Niên rõ ràng không dữ tợn đến như thế.
Nhưng vì lúc này trong tay Vương Tiểu Thất đang cầm một con dao khiến Hậu Thụy Niên cảm thấy cổ họng của mình như đang bị Vương Tiểu Thất bóp nghẹt!
Cảm giác đau đớn ở mũi.
Cảm giác ngột ngạt không thể thở được.
Còn có lòng tự trọng của trưởng tộc của một gia tộc lớn.
Khiến Hậu Thụy Niên gầm lên một cách giận dữ.
“Hự á á á á á!!”
“Tao là Hậu Thụy Niên, tao là trưởng tộc của gia tộc Hậu Thị!”
“Đám chó chết chúng mày lại dám đánh tao!”
“Tao là đại tông sư, mày chỉ là một thằng nhãi vô danh tiểu tốt, vậy mà lại dám đánh lén tao!”
“Tao phải giết mày, tao nhất định phải giết mày, tao phải....”
Hậu Thụy Niên vẫn chưa kịp nói xong.
Một nhát dao xoẹt qua cổ ông ta.
Vương Tiểu Thất lúc này cũng bước tới gần ông ta.
“Đại tông sư thì làm sao nào?”
“Đại ca tôi nói rồi, kẻ mạnh thật sự không bao giờ quan tâm đến cấp bậc của mình”.
“Chẳng có quy định nào nói rằng, một quân lính nhỏ không thể đánh bại một vị tướng cả”.
Lúc này, trên cổ Hậu Thụy Niên xuất hiện một vết máu rất nông.
Máu đỏ tươi từ từ chảy ra.
Miệng của Hậu Thụy Niên không ngừng mấp máy.
Tuy nhiên ông ta không thể nào mở mồm ra nói chuyện được.
Hai mắt ông ta mở trừng trừng.
Trắng dã!
Ngay sau đó, đầu của Hậu Thụy Niên.
Cũng giống như cái mũi ban nãy, đột nhiên rơi xuống!
Trời đất quay cuồng!
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời Hậu Thụy Niên.
Ông ta nhìn thấy Vương Tiểu Thất cầm con dao ngắn, dẫn đầu nhóm người lao về phía đám người nước ngoài.
Trong bầu không khí mờ ảo, những gì Hậu Thụy Niên nhìn thấy không phải là một nhóm người.
Mà là một bầy sói!
Bầy sói dữ!
......
Ở trong vườn của biệt viện ở thủ đô.
Cánh cửa gỗ trải qua ngàn năm sương gió vẫn đang đóng chặt.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, trông có vẻ rất thời thượng, đang quỳ trong sân.
Người đàn ông trung niên này là Hậu Thụy Minh, em trai của Hậu Thụy Niên.
Trưởng tộc gia tộc Hậu Thị, Hậu Thụy Niên đã chết.
Hậu Thụy Minh tiếp quản gia tộc Hậu Thị.
Hậu Thụy Minh từ nhỏ đã phải sống trong cái bóng của Hậu Thụy Niên.
Dù cố gắng đến đâu, ông ta cũng không thể vượt qua anh trai ruột của mình.
Sau đó ông ta tự mình rời khỏi gia tộc, cả ngày chơi bời nhậu nhẹt, lượn lờ khắp các địa điểm giải trí khác nhau.
Tuy nhiên, đây chỉ là những hình ảnh bên ngoài.
Bề ngoài, Hậu Thụy Minh trông có vẻ phóng túng và ngang tàn.
Mỗi ngày đều đổi địa điểm chịch gái khác nhau, thích lái siêu xe.
Rõ ràng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng ngày nào cũng mải mê chơi bời với những cậu ấm chỉ mới hai mươi mấy tuổi.
Nhưng thực tế, Hậu Thụy Minh có một thế lực rất mạnh ở thế giới ngầm ở thủ đô!
Thế lực ngầm này.
Chính là Hổ Báo Kỵ!
Danh Sách Chương: