Từ chỗ Lý Phong và Hứa Mộc Tình có thể nhìn thấy, thịt trên mặt Hứa Hạo Nhiên đang dần khô quắt.
Mà vành mắt của cậu ta cũng đen sẫm lại.
Giống như trong nháy mắt mà hốc hác đi nhiều.
Nhìn chả khác gì cậu thiếu niên nghiện game hơn mười ngày không ngủ cả.
Lý Phong thấy thế lập tức lấy một đồng xu trong túi ra bắn về phía cô gái.
Đồng xu bay vun vút trong không khí, đánh trúng bả vai cô ấy.
Ngay tức khắc cô ấy giống như bị ô tô tông ngã, lăn mấy vòng trên đất.
Cuối cùng lại nằm trên đất không nhúc nhích.
Không gian lại chìm vào yên lặng.
Hứa Mộc Tình vội chạy đến chỗ Hứa Hạo Nhiên nói.
"Em có sao không?"
Giờ Hứa Hạo Nhiên cứ như bị người ta vắt kiệt ấy.
Nhưng vẻ mặt cậu ta lại rất sung sướng.
Nụ cười đểu cáng này nhìn mà chỉ muốn tát cho phát.
Hứa Mộc Tình giơ tay đỡ cậu ta dậy.
Nhưng lúc cô đỡ cậu ta ngồi xuống thì cô gái vốn nằm im trên đất không nhúc nhích gần đó cũng từ từ ngồi dậy.
"Yêu nghiệt chết đi!"
Tiểu hòa thượng hét lên một tiếng, cái gậy sắt trong tay lập tức đánh về phía cô ấy.
"Đợi đã!"
Lý Phong lập tức hét lên.
Chỉ bằng một tiếng hét đã khiến tiểu hòa thượng phải lui về sau mấy bước.
Vẻ mặt tiểu hòa thượng ngạc nhiên nhìn Lý Phong.
Cậu ta biết Lý Phong rất giỏi võ nhưng không ngờ võ công của anh đã vượt qua cảnh giới của cao thủ bình thường.
Cho dù là trụ trì Thiếu Lâm Tự cũng không phải đối thủ của anh.
Chuyện tiếp theo càng khiến tiểu hòa thượng bất ngờ.
Cậu ta đứng sững người ở đó không biết làm sao.
Bởi vì lúc này Hứa Hạo Nhiên đứng dậy.
Mà cô gái đó cũng đứng dậy theo Hứa Hạo Nhiên.
Động tác của cô ấy giống hệt Hứa Hạo Nhiên.
Lúc này đám người Hứa Mộc Tình, Hứa Hạo Nhiên cũng nhận ra điều này.
Hứa Hạo Nhiên không quan tâm đến cơ thể yếu ớt của mình, đi về phía cô gái đó.
Cậu ta bước một bước, cô gái đó cũng bước một bước về phía cậu ta.
Động tác của hai người y như cùng một khuôn đúc ra.
Hứa Hạo Nhiên làm rất nhiều động tác, cô gái đó cũng làm theo y hệt, nhìn không giống đang bắt chước.
Mà với dáng vẻ độc ác ghê gớm của cô ấy lúc nãy, cô ấy vốn không cần bắt chước Hứa Hạo Nhiên.
Giờ nhìn cô ấy chả khác gì những cô gái bình thường khác cả.
Điều đáng khen là ban đầu sắc mặt cô ấy trắng bệch như tờ giấy.
Mà giờ thì đã trở nên hồng hào.
Chẳng giống thứ vừa nhảy ra từ quan tài gì cả.
Hứa Hạo Nhiên và cô ấy cùng quay đầu lại nhìn Lý Phong.
Hứa Hạo Nhiên hỏi: "Anh rể, chuyện này là sao thế?"
Điểm khác biệt duy nhất là Hứa Hạo Nhiên có thể nói.
Còn cô gái đó thì không.
Nhưng cô ấy cũng trợn to mắt nhìn Lý Phong giống Hứa Hạo Nhiên.
Lý Phong giơ tay vò đầu.
"Chuyện này đúng là trăm năm có một".
Sau đó, Lý Phong hỏi tiểu hòa thượng: "Cậu có biết danh tính của cô gái này không?"
Tiểu hòa thượng lắc đầu.
"Lúc tôi đi du lịch thì được một người bạn mời đến đây giúp bọn họ trừ yêu mà thôi".
Vừa nói cậu ta vừa quay đầu nhìn cửa từ đường.
Vẻ mặt mấy ông già rất phức tạp.
Rõ ràng bọn họ cũng chưa từng gặp phải chuyện này.
Ông già nói chuyện với Hứa Hạo Nhiên lúc ở cổng làng chống ba toong từ từ đi vào.
Ông ta nói với Lý Phong: "Bà ấy họ Lý, tên là Lý Liễu Nhi, là cô của tôi".
"Hả?"
Ông ta vừa dứt lời, Lý Phong và tiểu hòa thượng đều ngạc nhiên.
Hứa Hạo Nhiên nói với ông ta: "Ông ơi, ông có nhầm không thế? Nhìn cô ấy cũng tầm tuổi tôi thôi".
"Nhầm cái gì, tính ra thì giờ bà ấy đã hơn một trăm hai mươi tuổi rồi".
Ông ta biết đám người Lý Phong đáng tin cậy.
Nên đã đi đến trước mặt Lý Phong nói hết mọi chuyện ra.
Theo như lời ông ta kể, Lý Liễu Nhi sống ở thế kỷ trước.
Lúc đó triều đại nhà Thanh còn chưa diệt vong.
Lý Liễu Nhi số khổ.
Lúc cô ấy vừa sinh ra thì mẹ mất.
Bố cô ấy là một tú tài.
Tuy là kẻ có tri thức nhưng trong thời đại bất ổn như vậy.
Cho dù có học thức uyên bác thế nào thì cũng vô dụng.
Vì mẹ mất sớm, bố là người yếu đuối, không thức thời.
Ngày nào cũng mơ mộng hão huyền mình có thể thi đỗ, dấn thân vào chốn quan trường, nhanh chóng thăng tiến.
Nên từ nhỏ mọi gánh nặng trong gia đình đã đổ dồn lên người Lý Liễu Nhi.
Lúc còn nhỏ cũng không mấy ai chú ý đến cô ấy
Nhưng đến khi cô ấy mười ba tuổi thì bà mối cứ nườm nượp kéo đến.
Có rất nhiều người thuê bà mối đến làm mai.
Lý Liễu Nhi xinh đẹp lại tháo vát, có rất nhiều người mong ước có thể cưới cô ấy về làm vợ.
Bố của cô ấy tuy chuyện khác thì không được việc nhưng lại rất giỏi tính toán.
Thế là lợi dụng con gái mình triệt để.
Ông ta từ chối người thường đến hỏi Lý Liễu Nhi.
Sau đó lại nói bóng nói gió nếu cho ông ta 30000 đồng bạc thì ông ta sẽ gả con gái cho.
Lúc đó 30000 đồng bạc đúng là một số tiền lớn.
Nói gì đến người thường, cho dù là địa chủ ở nông thôn cũng không có nhiều tiền thế.
Thế là Lý Liễu Nhi yên ổn đến năm mười tám tuổi.
Đối với một cô gái thì mười tám tuổi là độ tuổi đẹp nhất.
Lý Liễu Nhi cũng vậy.
Cô ấy ở độ tuổi đó đương nhiên sẽ khiến người ta để ý đến.
Mỗi ngày có biết bao nhiêu ánh mắt như lang như hổ từ một nơi bí mật gần đó nhìn chằm chằm cô ấy.
Những người này có gan nhìn nhưng không có gan làm.
Từ nhỏ Lý Liễu Nhi đã làm việc nhà.
Cô ấy không chỉ khỏe mà cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Gặp phải lưu manh là cô ấy sẽ cầm gậy đánh.
Bình thường cô ấy đã xử lý rất nhiều lưu manh.
Nhưng chuyện này cũng không kéo dài quá lâu.
Có một ngày, một gã đốc quân để ý cô ấy.
Gã đó đã cho bố của Lý Liễu Nhi làm một tên lính quèn.
Bố cô ấy vui mừng, lập tức muốn đẩy cô ấy vào lòng gã đó.
Nhưng gã đốc quân này là một ông già hơn bốn mươi rồi.
Lý Liễu Nhi không đồng ý, thậm chí cô ấy đã từng lấy cái chết ra dọa.
Nhưng cũng chẳng ăn thua.
Bố cô ấy nhốt cô ấy trong nhà.
Ép cô ấy lấy chồng, làm bà vợ thứ bảy của đốc quân.
Danh Sách Chương: