Hứa Hạo Nhiên cố ý đến gần nói nhỏ bên tai Lý Hùng: “Anh rể, em thấy mấy ngày nay anh vẫn luôn ngủ dưới đất, khi nào mới có thể bò lên giường của chị em đây?”
“Lần này cả nhà chúng ta đều về quê mừng thọ, anh nhất định phải nắm bắt cơ hội đó!”
Hứa Hạo Nhiên trộm nhìn thoáng qua Hứa Mộc Tình.
Nhỏ giọng nói: “Anh rể, anh đừng cho rằng chị em yếu ớt rồi không nỡ động vào chị ấy”.
“Phụ nữ ấy, giống như quả trứng vậy, dù vỏ ngoài cứng rắn thật, nhưng cũng rất giòn, đập một cái là vỡ.
“Nhưng sau khi lột vỏ lại vô cùng trong suốt, trắng không tỳ vết, lại lột vào trong nữa sẽ đều là màu vàng…”
“Ui! Ui!”
Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói xong, Hứa Mộc Tình đã duỗi cánh tay trắng nõn tới.
Cô túm lấy tóc mai bên tai Hứa Hạo Nhiên, khiến cậu ta đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Chị, chị, em sai rồi, đừng kéo nữa, đau!”
Liễu Ngọc Phân đi tới, tức giận trách móc Hứa Hạo Nhiên mấy câu: “Con đó, cà lơ phất phơ”.
Liễu Ngọc Phân mới nói xong, Hứa Hiếu Dương đã bổ sung mấy câu.
Lúc này Lý Hùng nói với Hứa Hiếu Dương: “Bố, ngày mốt bác sĩ khoa chỉnh hình mà con nói sẽ đến Đông Hải”.
Hứa Hiếu Dương không nói gì, chỉ không ngừng gật đầu, tốc độ và cơm cũng càng lúc càng nhanh.
Đây là kích động đến mức ăn đồ ăn với cơm cũng quên.
“Bố, ăn đồ ăn đi”, Hứa Mộc Tình gắp một miếng thịt kho tàu cho Hứa Hiếu Dương.
“Tiểu Hùng, ăn đi”, Liễu Ngọc Phân múc cho Lý Hùng chút đậu hũ.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, chị, của con đâu?”
Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình trăm miệng một lời: “Ăn cơm trắng đi!”
Hứa Hạo Nhiên ủ rũ ngồi bên bàn ăn, thở dài một hơi: “Con là một món canh cá dưa muối, vừa chua vừa tầm thường lại vừa dư thừa…”
Chuyên gia nước Mễ đến bệnh viện thành phố số hai.
Lãnh đạo của bệnh viện rất xem trọng chuyện này, rất nhiều nơi trong bệnh viện đều treo dây ngăn cách.
Lúc này, có một chiếc Rolls-Royce chạy đến cổng bệnh viện.
Nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp của tỉnh đỡ Hoàng Du Quảng xuống khỏi siêu xe, nhẹ tay nhẹ chân để lên xe lăn.
Hứa Hải Phong và viện trưởng của bệnh viện đã đợi ở đây từ rất lâu.
Hoàng Kha nói chuyện với đám người Hứa Hải Phong mấy câu, sau đó hỏi: “Bác sĩ nước M kia đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi, bác sĩ kia đã đợi trong phòng phẫu thuật!”
Vì chữa bệnh cho Hoàng Du Quảng, Hứa Hải Phong đã tốn mấy triệu để lo lót!
Đột nhiên có một chiếc xe dừng lại.
Cả nhà Lý Hùng bước xuống từ trên xe.
“Các người đến đây làm gì?”
Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ chặn trước mặt Lý Hùng.
Hứa Thiên Tứ nhìn Hứa Hiếu Dương cũng đang ngồi trên xe lăn, không nhịn được cười lạnh: “Xem ra chú hai cũng đến khám bác sĩ chỉnh hình”.
“Nhưng thật tiếc quá, hôm nay bác sĩ chỉnh hình này chỉ phục vụ cho anh Hoàng của chúng tôi thôi! Mấy người đứng sang một bên đi!”
Phó viện trưởng của bệnh viện dẫn mấy nhân viên y tế đi tới từ bên cạnh.
“Chủ tịch Hứa, phòng phẫu thuật số hai đã chuẩn bị xong rồi”.
“Bác sĩ Trương cũng đã đợi ở đó, chúng ta đi nhanh thôi”.
Vừa nghe phó viện trưởng nói bác sĩ phẫu thuật cho Hứa Hiếu Dương họ Trương, Hứa Hải Phong nhìn Hứa Hiếu Dương với ánh mắt quan tâm.
“Thằng hai à, tốt xấu gì chú cũng là chủ tịch”.
“Phẫu thuật sao có thể kêu bác sĩ không có tay nghề ở trong nước làm cho chú được?”
“Lỡ như bác sĩ họ Trương này không trị khỏi chân cho chú còn khiến chú tàn hơn thì làm sao đây?”
“Tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em”.
“Nếu bây giờ chú van xin tôi, có lẽ tôi có thể động lòng từ bi”.
“Để bác sĩ tôi mời từ nước ngoài về để lại cho chú một vị trí”.
Hứa Hiếu Dương ngẩng đầu nhìn Hứa Hải Phong.
Ông ấy sẽ không tự ti, cũng sẽ không nhường nhịn như trước nữa.
Ông ấy bình tĩnh nói: “Lòng tốt của anh cả em đây nhận”.
“Anh cả vẫn nên rửa sạch mặt làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình thôi”.
Nói xong, mấy người Lý Hùng bèn đẩy Hứa Hiếu Dương rời đi.
“Nhìn thấy bóng lưng đi xa của cả nhà Hứa Hiếu Dương.
Hứa Hải Phong cười khinh bỉ.
Đợi chân của Hoàng Du Quảng khỏi rồi.
Ông ta sẽ rời khỏi Đông Hải lên tỉnh phát triển.
Đến lúc đó, Hứa Hiếu Dương là cái gì, Lưu Đức Luân là cái gì chứ?
Đợi ông ta trở về từ tỉnh, những người này cũng chỉ bằng một con kiến mà thôi.
Danh Sách Chương: