Nhưng Hứa Mộc Tình này lại không giống người bình thường.
Không hổ là người phụ nữ mình vừa ý!
Hừ, bây giờ cô cứ giả vờ bình thường, giả vờ khiêm tốn trước mặt tôi đi.
Chẳng mấy chốc bản công tử sẽ xé rách mặt nạ của cô, cởi sạch quần áo của cô, khiến cô phải lớn tiếng rên rỉ dưới người tôi!
Chiêu đầu không dùng được, Tô Phương Hoa hơi nhếch môi cười quyến rũ.
Anh ta vừa phóng điện với Hứa Mộc Tình vừa duỗi tay ra.
Lúc bàn chuyện làm ăn, bắt tay là một chuyện rất bình thường.
Nhưng lúc Hứa Mộc Tình bàn chuyện làm ăn lại không có thói quen này.
Những người từng làm việc với cô đều biết giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu không thích bắt tay với người khác.
Nhưng lúc này, Tô Phương Hoa đã bắt tay được rồi.
Ôi!
Bàn tay thật mềm mại.
Dù đang đeo bao tay cũng khiến người ta không nỡ buông, muốn ngừng mà không được.
Rốt cuộc dưới cái bao tay này cất giấu một bàn tay trắng nõn mềm mại đến mức nào nhỉ?
“Này, anh sờ đủ chưa hả?”
Đột nhiên!
Một giọng nam trầm khàn vang lên!
Tô Phương Hoa ngẩng đầu.
Chợt phát hiện mình đang nắm tay của một người đàn ông!
Tô Phương Hoa hoàn toàn không phát hiện Lý Phong xuất hiện từ lúc nào.
Lý Phong cứ thế đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình, sau đó bắt tay với Tô Phương Hoa.
Khi nhìn thấy người bắt tay với mình là Lý Phong, Tô Phương Hoa không khỏi nhíu mày, tỏ vẻ vô cùng chán ghét.
Anh ta lập tức rụt tay về, sau đó nhìn sang nữ thư ký xinh đẹp bên cạnh.
Nữ thư ký kia lập tức lấy một miếng khăn giấy ướt khử trùng từ trong túi ra.
“Thật ngại quá, tôi không quen bắt tay với những người thân phận thấp kém”.
“Tôi cảm thấy trên người bọn họ rất bẩn, sẽ mang theo virus”.
Lúc này, Lý Phong tháo găng tay của mình xuống.
Bác gái lao công bên cạnh lập tức đến gần.
Lý Phong ném bao tay vào trong thùng rác.
Anh hờ hững nói.
“Thật ngại quá, tôi sợ mắc HIV”.
“Anh nói cái gì?”, Tô Phương Hoa lập tức nổi giận.
Anh ta thân là công tử đứng đầu Giang Châu, đã bao giờ bị người ta sỉ nhục như thế đâu?
Còn là bị một nhân viên nhỏ không biết tên, mặc quần áo rẻ tiền giễu cợt nữa chứ.
“Anh nghĩ mình là ai hả, cút ngay cho tôi!”
Tô Phương Hoa thấy Lý Phong đứng yên tại chỗ không nói gì còn tưởng rằng Lý Phong bị mình doạ sợ rồi, không khỏi ngẩng cao đầu.
Anh ta cười lạnh một tiếng: “Bảo vệ, lập tức ném người này ra ngoài ngay”.
Bảo vệ của tập đoàn Lăng Tiêu không hề nhúc nhích.
Mấy vệ sĩ sau lưng Tô Phương Hoa bèn tự ý đi tới.
Không đợi bọn họ đến gần, Hứa Mộc Tình đã lạnh lùng nói: “Anh Tô, tôi quên chưa giới thiệu, anh ấy là chồng tôi”.
Tô Phương Hoa nhướng mày, nhìn về phía Lý Phong với ánh mắt càng khinh thường hơn.
“Thì ra anh là tên con rể ăn bám kia, nghe nói chẳng những anh là kẻ lang thang còn bị bệnh thần kinh nữa đúng không”.
“Tôi rất muốn biết đầu óc của anh có vấn đề ở chỗ nào đó?”
Lúc này, Lý Phong đột nhiên tiến lên một bước.
Nắm đấm!
Nắm đấm của anh xuyên qua không khí.
“Bụp” một tiếng đánh lên khuôn mặt tuấn tú của Tô Phương Hoa.
Tô Phương Hoa bị đánh cho ngơ ngác.
Mãi đến khi anh ta cảm thấy trong xoang mũi mình có một dòng nhiệt nóng chảy xuống, anh ta duỗi tay chạm nhẹ vào mũi mình.
Sau đó, Tô Phương Hoa lập tức la lên y như đám con gái: “Máu! Tôi chảy máu rồi!”
“Cái tên chó chết này, anh dám đánh tôi á?”
“Tôi là Tô Phương Hoa, là công tử đứng đầu Giang Châu đấy!”
“Tôi muốn giết chết anh chỉ cần nói một câu thôi là được, con mẹ nó, anh chán sống rồi sao?!”
Cả sảnh lớn vang vọng tiếng hét chói tai như phụ nữ của Tô Phương Hoa.
“Cậu chủ Tô này làm sao thế? Sao không giống với công tử đứng đầu Giang Châu trong lời đồn chút nào vậy?”
Danh Sách Chương: