Bây giờ giọng nói của Lôi Vũ Giáp vô cùng nặng nề.
Trong sự nặng nề còn mang theo hơi lạnh.
Chú Hai Lôi Vũ Ất chịu trách nhiệm bảo vệ con trai ông ta đã nằm trong quan tài.
Vậy còn người trong cái quan tài khác là ai?
Tuy Miêu Lạc đang sợ chết khiếp, nhưng vẫn chậm rãi mở nắp quan tài ra.
Anh ta mở nó ra xong lại đột nhiên đóng nắp quan tài lại.
“Ầm!”
Miêu Lạc sợ tới mức ngồi phịch xuống đất, nước tiểu đục ngầu vô thức chảy ra từ trong đũng quần.
Xong rồi! Xong rồi!
Người trong quan tài không phải ai khác.
Mà chính là Lôi Nhất Minh!
Lôi Vũ Giáp tự mình xách Miêu Lạc từ dưới đất lên, ông ta bóp cổ Miêu Lạc, gằn từng chữ hỏi.
“Là ai? Rốt cuộc là ai giết con và em trai tôi?”
Miêu Lạc không ngờ Lôi Vũ Ất lợi hại đến thế lại bị Lý Phong giết chết.
Cũng không ngờ rằng Lý Phong to gan đến thế.
Lôi Nhất Minh là con trai của Lôi Vũ Giáp đấy.
Trong cả tỉnh Giang Châu này có ai dám động vào con trai ông ta chứ.
Kết cục chỉ có một, chính là chết!!
Trong lúc nguy cấp, Miêu Lạc cái khó ló cái khôn vội vàng la to: “Là Lý Phong! Nhất định là Lý Phong làm!”
“Lý Phong là ai? Nói! Nói mau!”
Cơn giận của Lôi Vũ Giáp đã hoàn toàn dâng lên.
Mỗi một chữ đều như nổ tung trong khoang miệng của ông ta.
Người xung quanh giơ tay che tai mình lại, ngay cả cửa sổ thuỷ tinh cũng chấn động.
Miêu Lạc cho rằng lúc này phải đổ tất cả thù hận lên trên người Lý Phong.
Anh ta bắt đầu không ngừng nói xấu Lý Phong, còn giũ bỏ hết tất cả trách nhiệm.
Nhưng Miêu Lạc vừa nói được một nửa, bàn tay đang bóp cổ anh ta của Lôi Vũ Giáp đột nhiên dùng sức.
Miêu Lạc liều mạng giãy dụa.
“Lôi đại ca đừng giết tôi, Lôi đại ca, tôi vẫn còn tác dụng mà!”
“Gia tộc của chúng tôi vẫn còn không ít tiền, chỉ cần chúng tôi ở sau lưng ủng hộ, nhất định ông sẽ càng trở nên lớn mạnh hơn ở tỉnh Giang Châu, á!!”
Cổ họng của Miêu Lạc bị Lôi Vũ Giáp siết chặt.
Mặt Miêu Lạc đã hoàn toàn đỏ lên, gân xanh xuất hiện.
“Cậu tưởng tôi là kẻ ngốc hả?”
“Nếu không phải cậu ở sau lưng xúi giục, sao con trai tôi có thể đi Đông Hải được?”
“Vì sao nó có thể biết đến một người tên Lý Phong chứ?”
“Nếu chuyện này không liên quan đến cậu, vì sao Lý Phong lại đưa quan tài đến nhà cậu?”
“Răng rắc!”
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.
Lôi Vũ Giáp cứ thế bóp gãy cổ Miêu Lạc.
Ông ta lúc này như một con dã thú sắp nổi điên vậy.
Trong mắt ông ta như có ngọn lửa sắp phun ra.
Miêu Hướng Đông đứng bên cạnh sợ tới mức liên tục lùi về sau.
Khi nhìn thấy Lôi Vũ Giáp nhìn về phía mình, Miêu Hướng Đông vội vàng la to: “Không liên quan đến tôi, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi!”
Lôi Vũ Giáp quét mắt nhìn mọi người, cười lạnh, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.
Thấy Lôi Vũ Giáp xoay người rời đi, mọi người kể cả Miêu Hướng Đông đều không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều thấy may mắn vì người chết chỉ có mỗi Miêu Lạc, không liên quan gì đến bọn họ.
Nhưng Lôi Vũ Giáp ngoài cửa đột nhiên nói một tiếng.
“Những người trong nhà này, không một ai được sống sót!”
“Tôi muốn bọn họ phải chôn cùng con trai và em tôi!”
Trong nháy mắt, biệt thự trong nhà họ Miêu vang lên tiếng kêu thảm thiết!
Lôi Vũ Giáp nói với Lôi Vũ Bính bên cạnh: “Gọi tất cả mọi người đến, tối nay tôi muốn tàn sát Đông Hải!”
Lôi Nhất Minh là ai?
Một tiếng trước, các thế lực lớn của thế giới ngầm ở tỉnh Giang Châu đều rất xa lạ với cái tên Lôi Nhất Minh này.
Nhưng bây giờ mọi người đều đã biết.
Lôi Nhất Minh là đứa con trai duy nhất của Lôi Vũ Giáp.
Danh Sách Chương: