Vừa va mạnh vào tường, cả người
ông ta bỗng lóe sáng.
Trong chớp mắt, ông ta lại phi đến
sau Lý Phong.
“Chiêu bàn tay Phật!”
Tiếng hét của Viên Điền Hồng chấn
động bốn phía!
Luồng khí vô cùng mạnh khiến đất
đá bay mù trời.
Chiêu này của ông ta cũng khiến
cho Lý Lâm và Lý Tấn trợn tròn mắt
lên!
Bởi vì nếu đổi lại là họ, cũng không
thể tiếp được chiêu này, khi đang
quay lưng vào Viên Điền Hồng.
Thế mà đòn trí mạng này của Viên
Điền Hồng lại chỉ đánh vào không
khí.
Nhìn có vẻ như Lý Phong chỉ bước
nhẹ về bên trái một bước.
Cơ thể chuyển động.
Một chiêu vô cùng mạnh của Viên
Điền Hồng mà lại chỉ đánh trúng
bức tường trong con hẻm cách đó
mấy mét.
Cùng lúc đó, bức tường hằn lên vết
một bàn tay rất to.
Viên Điền Hồng ngây người.
Sửng sốt!
Ông ta không thể tin được!
Lý Phong lại có thể trong thời gian
ngắn như vậy, ở khoảng cách gần
như vậy.
Tránh được một đòn cực mạnh của
mình!
Viên Điền Hồng chưa kịp thu tay về.
Đột nhiên Lý Phong đưa tay ra tóm
lấy cổ tay Viên Điền Hồng.
Lúc này, trong mắt những người ở
đó, Viên Điền Hồng với dáng người
béo tròn trông giống như bao tải, bị
Lý Phong xách ngược lên.
Lý Phong quay Viên Điền Hồng
trong không trung một vòng, sau đó
đập mạnh xuống đất!
“Bùm!”
Một đập!
“Bùm!”
Hai đập!
Mỗi lần thân thể Viên Điền Hồng
đập mạnh xuống nền xi măng.
Nền xi măng lại xuất hiện những vết
lõm.
Rạn nứt ra!
Thậm chí còn xuất hiện hố sâu!
Lý Phong đập mười mấy lần, sau đó
quăng Viên Điền Hồng nhưng
quăng túi rác.
Ném văng ông ta lên cao.
Trong mắt mọi người.
Viên Điền Hồng rơi mạnh xuống nóc
chiếc xe sang trọng cạnh đó.
“Chủ nhân!”
“Ông chủ!”
Thuộc hạ của Viên Điền Hồng liên
tục hô hào.
Ngày thường, trong mắt họ Viên
Điền Hồng như một vị thần.
Thế mà lúc này, trước mặt Lý
Phong ông ta lại không đỡ được
một chiêu.
Lý Phong bước từng bước về phía
Viên Điền Hồng.
“Bảo vệ ông chủ”.
Cùng với tiếng hô hào của quản gia.
Một đám cao thủ của gia tộc Viên
Thị từng người từng người gào thét
xông về phía Lý Phong.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Không một ai có thể nhìn thấy rõ Lý
Phong đã ra tay như thế nào.
Đám cao thủ còn chưa động được
vào người Lý Phong thì đã bị đánh
bật ngược trở lại.
Bước chân của Lý Phong vẫn tiến về
phía trước.
Dường như trên thế giới này, không
ai có thể khiến cho bước chân anh
dừng lại!
Lý Phong bước từng bước về phía
Viên Điền Hồng.
Viên Điền Hồng đã được thuộc hạ
đỡ dậy.
Khóe miệng ông ta rớm máu, quần
áo rách tả tơi.
Ông ta đã bị gãy mười mấy cái
xương sườn.
Đồng thời lục phủ ngũ tạng cũng bị
thương.
Nếu không vì ông ta có thân thể
cường tráng, liều mạng bảo vệ cơ
thể mình, e rằng bây giờ ông ta đã
hộc máu, hôn mê bất tỉnh rồi!
Mà tất cả những điều này chính là
do Lý Phong đã nương tay với ông
ta.
Lý Phong đứng trước mặt Viên Điền
Hồng, lạnh lùng nói.
“Viên Điền Hồng, tôi cho ông một
cơ hội sống xót”.
“Bây giờ ông nói cho tôi biết, năm
đó anh trai tôi đã đắc tội với ai?”
Lý Phong vừa dứt lời, Lý Tấn đứng
bên cạnh vô cùng ngạc nhiên.
Ông ta không nghĩ rằng, Lý Phong
lại có thể mở lời hỏi như vậy.
Hơn nữa trong lời nói của Lý Phong,
có thể nhận ra Lý Phong đã biết
được phần nào sự việc xảy ra năm
đó.
Bây giờ, Lý Tấn rất muốn xông lên
ngăn Viên Điền Hồng nói ra sự thật.
Thế nhưng, thân là bố đẻ của Lý
Phong.
Lúc này, Lý Tấn phát hiện bản thân
không thể nhấc chân lên được.
Lý Tấn biết Lý Phong rất mạnh.
Nhưng biết là một chuyện, tận mắt
chứng kiến lại là một chuyện khác!
Lý Phong rất mạnh, nhưng vượt xa
khỏi tưởng tượng của ông ta!
Thực lực của “Thần” rốt cuộc mạnh
đến cỡ nào?
Trên thế giới này, e rằng không ai
có thể biết được.
Bởi vì người biết điều này, chắc
chắn đã chết rồi.
Có thể nhìn ra, từ đầu đến cuối Lý
Phong không có ý định giết Viên
Điền Hồng.
Trong mắt Lý Phong, Viên Điền
Hồng chỉ là một con kiến!
Mục tiêu cuối cùng của anh là hỏi rõ
ngọn ngành sự việc đã xảy ta năm
đó.
Thế nhưng lúc này Viên Điền Hồng
lại cười lạnh lùng.
“Không ngờ rằng cậu lại mạnh đến
vậy”.
“Từ trước đến nay tôi đã sai lầm
rồi”
“Việc này là do tôi, đều là do tôi
hết”.
“Ai có thể ngờ rằng đồ vô dụng năm
đó bị đuổi ra khỏi gia tộc! Quả
nhiên mới là thiên tài thực sự!”
Viên Điền Hồng quay đầu lại nhìn Lý
Tấn, trong ánh mắt ông ta lóe lên
sự đố kị và ngưỡng mộ vô cùng..
“Lý Tấn ơi Lý Tấn!”
“Tôi đấu với ông mấy chục năm!”
“Những năm gần đây tôi đã tính
toán rất kỹ lưỡng, vì muốn đạp đổ
ông khỏi vị trí hiện tại!”
“Vì muốn thế hiện giá trị và thực lực
với chủ nhân của tôi”.
Mặc dù đã bị thương rất nặng, hơn
nữa mỗi lần mở miệng nói, khóe
miệng Viên Điền Hồng lại nhỏ từng
giọt máu tươi.
Thế nhưng ánh mắt sáng quắc của
ông ta vẫn nhìn chằm chằm Lý Tấn.
“Tôi thừa nhận”.
“Tôi thua rồi, tôi thất bại thảm hại
rồi!”
“Vốn dĩ tôi nghĩ rằng, tôi đã tính
toán rất kĩ càng”.
“Không ngờ rằng, ông còn xảo
quyệt nham hiểm hơn!”
“Quả nhiên, ông mới chính là con
cáo già thực thụ!”
Lúc này Lý Tấn cười nhạt và nói.
“Ông không thua nhiều đâu, ông chỉ
không có một đứa con trai giỏi
giang thôi”.
Viên Điền Hồng sững lại một lúc,
đột nhiên cười phá lên.
Bọn họ quay lại nhìn Lý Phong.
“Lý Phong, tôi không thể phủ nhận
cậu giỏi hơn tôi!”
“Hơn nữa tôi còn nhìn ra cậu luôn
cố giấu đi thực lực của mình!”
“Nhưng ngay cả khi thực lực của
cậu có mạnh hơn đi chăng nữa, một
mình cậu có thể chống lại những
thế gia đã tồn tại trên dưới trăm
nghìn năm không?”
“Những cái khác tôi không nói, gia
tộc Sở Thị chống lưng cho tôi không
phải là thứ cậu muốn chống lại là có
thể làm được!”
“Càng không nói đến những thế lực
sau lưng bọn họ, còn có những thứ
khủng khiếp hơn nữa!”
“Cậu và cả cái gọi là cấm địa Ninh
Châu của cậu, trong mắt người
thường quả thực rất lợi hại!”
“Thậm chỉ có thể tạo nên danh
tiếng của gia tộc hàng đầu, nhưng
trứng làm sao có thể chọi lại với
đá?”
Viên Điền Hồng nhìn Lý Phong với
ánh mắt tràn ngập sự đố kị.
Ông ta thực sự rất ghen tị!
Tuổi còn trẻ mà đã đạt đến cấp độ
cao thủ cấp vương, vậy trong tương
lai còn thế nào nữa?
Lý Phong này còn xuất sắc hơn cả
anh trai Lý Mộc!
“Nếu tôi đoán không nhầm thì thực
lực của cậu chắc đã đạt đến cấp
vương rồi, thậm chí còn sắp đạt đến
đỉnh cao!”
“Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi!”
“Trên Vương còn có Hoàng!”
“Trên Hoàng, còn có Thần khiến
cho người ta kinh hãi, cúi rạp phục
tùng!”
“Dưới Hoàng, tất cả chỉ là con sâu
cái kiến thôi!”
Lý Phong mặt không biến sắc anh
lạnh lùng nhìn Viên Điền Hồng.
“Đừng nói mấy lời thừa thãi này với
tôi, bây giờ tôi hỏi ông một câu”.
“Cái chết của anh trai tôi là do ai
làm?”
“Năm đó, người ra tay với anh trai
tôi tên là gì?”
“Ha ha ha ha!”
Viên Điền Hồng đột nhiên cười phá
lên.
“Cậu cho rằng là tôi sẽ nói ư?”
“Nếu tôi nói ra, không chỉ tôi phải
chết, còn liên lụy đến tất cả người
nhà tôi nữa!”
“Trong tay cậu, cùng lắm là mình
tôi chết thôi, nhưng trong tay bọn
họ”.
“Gia tộc tôi trên dưới mấy trăm
người, sẽ bị diệt khẩu chỉ trong một
đêm!”
Ánh mắt Lý Phong dần trở nên lạnh
lùng.
“Lão béo họ Viên, ông nghĩ rằng,
bọn chúng làm được, còn tôi không
làm được ư?”
Danh Sách Chương: