Hứa Mộc Tình vội vàng đuổi Lý Phong ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi Lý Phong rời khỏi, Hứa Mộc Tình lại ăn kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt.
Tỉ mỉ nhai nuốt mấy lần, cứ cảm thấy thật sự không ngon như hai lần trước.
Cô không khỏi lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ dính nước miếng rồi sẽ ngon hơn à?”
Hứa Mộc Tình thử thè lưỡi ra liếm hai cái lên trên kẹo hồ lô.
Kết quả ăn vào hương vị cũng không có gì khác hết.
Chẳng lẽ nước miếng của anh rất ngon à…
Lý Phong mới ra khỏi phòng làm việc không bao lâu, điện thoại trong túi đã reo lên.
Là Liễu Ngọc Phân gọi đến.
Bình thường giờ này Liễu Ngọc Phân gọi đến đều sẽ hỏi buổi tối Lý Phong muốn ăn gì?
Lý Phong ngẫm nghĩ tối nay nên ăn sườn xào chua ngọt hay đậu hũ Tây Thi.
Kết quả vừa nghe máy, chợt nghe thấy giọng nói lo lắng của Liễu Ngọc Phân.
“Tiểu Phong, con mau về đi, bà ngoại xảy ra chuyện rồi!”
Mau!
Mau!
Mau!
Trên đường trở về nhà bà ngoại, Lý Phong gần như đạp hết chân ga!
Lúc này, có mấy chiếc xe đỗ trên sườn núi cách nhà bà ngoại không xa.
Một đám lưu manh hung ác cầm xẻng trong tay đang vây quanh một ngôi mộ nhỏ.
Bà ngoại đang nằm sấp trên mộ.
Hai tay bà ôm chặt lấy bia mộ, không ngừng la lên: “Không được động vào, không ai được động vào hết”.
Cậu Liễu Đông Thanh, mợ Hà Nguyệt Cầm đứng trước một đám lưu manh.
Mặc dù bọn họ có sợ hãi, người cũng hơi run rẩy.
Nhưng bọn họ vẫn đứng thẳng người.
Liễu Đông Thanh đeo kính đen dày nặng tuy trông rất yếu ớt, nhưng lúc này ông ấy lại ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay nắm chặt thành quyền.
“Mảnh đất này vốn là của chúng tôi, chúng tôi không bán, các người có quyền gì mà ép buộc chứ?”
“Có quyền gì á?”, lúc này, một người đàn ông đầu trọc đi tới.
Gã duỗi tay sờ lên cái đầu trơn bóng của mình, hỏi Liễu Đông Thanh: “Ông có biết tôi là ai không?”
“Tôi không quen anh”.
Liễu Đông Thanh vừa nói ra câu này, tên đầu trọc đột nhiên giơ chân đá mạnh một cái vào bụng ông ấy.
Liễu Đông Thanh đau đến mức ôm bụng ngồi xổm xuống.
“Ông đây tên Cường Đầu Trọc, ông nhớ kỹ cho tôi”.
Cường Đầu Trọc túm lấy tóc Liễu Đông Thanh, xách cả người ông ấy lên.
“Tôi cho ông biết, nếu hôm nay các người không chịu dời ngôi mộ này đi, thì ông đấy sẽ chôn hết cả nhà mấy người theo cùng luôn!”
Nói xong, Cường Đầu Trọc đẩy ngã Liễu Đông Thanh xuống đất, sau đó giơ chân đạp vào ngực ông ấy.
Gã càng giẫm mạnh, Liễu Đông Thanh càng kêu thê thảm hơn.
Tiếng kêu thảm thiết của Liễu Đông Thanh khiến bà ngoại vẫn luôn ôm lấy bia mộ rơi nước mắt.
Hà Nguyệt Cầm bên cạnh cũng bị hai tên côn đồ kéo lấy đè xuống đất, không thể nhúc nhích.
Nơi này cũng không phải rất hẻo lánh, nhưng bên cạnh lại không có một ai vây xem.
Nói thật ra không phải không có, mà là không dám.
Mọi người đều biết Cường Đầu Trọc là người của tập đoàn Tô thị.
Có nhà họ Tô làm chỗ dựa ở sau lưng, gã muốn làm gì đều không có ai dám ngăn cản.
Tháng trước có một công ty nhỏ vì đắc tội cậu hai của tập đoàn Tô thị.
Cuối cùng chỉ trong một đêm, nhà, xe, công ty đều mất hết, người đàn ông kia cũng nhảy sông tự tử.
Lúc con gái hắn ta bị phát hiện là đang khoả thân, trốn trong một góc, tinh thần đã không còn bình thường nữa.
Quan trọng hơn là con gái của hắn ta chỉ mới mười bốn tuổi!
Chẳng những bị Cường Đầu Trọc và đàn em của gã chơi đùa!
Thậm chí còn ném vào trong một góc tối tăm làm chuyện vô nhân đạo.
Liễu Đông Thanh là một giáo viên, người yếu ớt, sau khi bị đạp mấy cái thì không nói nên lời nữa.
Cường Đầu Trọc cảm thấy nhàm chán, bèn nói với hai đàn em: “Hai đứa bây đi lên kéo bà già kia đi cho tôi!”
“Đại ca, em có thể cho bà già này một xẻng cho bà ta chết luôn không, vừa nhìn đã thấy phiền”.
Một đàn em ở bên cạnh nói một câu, Cường Đầu Trọc nghe thấy thế thì vỗ đùi cười to.
“Ý kiến này của mày hay đấy! Bây giờ mày đi lên giết chết bà già này đi, tao sẽ thưởng cho mày năm nghìn tệ”.
“Cảm ơn đại ca!”
Danh Sách Chương: