“Cậu nói cơ hội gì?”
Hậu Tinh Vũ thì thầm vài câu với Chu Minh Thiệu.
Chu Minh Thiệu sau khi nghe xong, sắc mặt của ông ta thay đổi rõ rệt: “Chuyện này không thể được! Cậu đang đùa với tôi sao?”
“Tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé lại dám hỗn hào với Nữ hoàng phố Wall?”
“Đây chính là lấy trứng chọi đá, rõ ràng là tự tìm đường chết!”
“Mọi người sau khi nghe xong chuyện này đều phản ứng giống như ông”.
“Đều cho rằng chuyện này là không thể, nhưng vấn đề là tập đoàn Lăng Tiêu đã thật sự làm như vậy”.
“Hai ngày nay, tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Đương Quy đã bắt đầu chiến nhau ở Thành Hải rồi”.
Tập đoàn Đương Quy?
Chu Minh Thiệu ngây người ra.
Đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy một cái tên tập đoàn lạ lùng như vậy.
Hậu Tinh Vũ cười nói: “Đây là tập đoàn mà Vũ Khuynh Mặc mới thành lập sau khi trở về Hoa Hạ”.
“Tập đoàn này mới được thành lập đã có hai mươi công ty niêm yết được sáp nhập”.
“Chớp mắt một cái đã trở thành bá chủ ở phía Bắc”.
Rất nhiều người cho rằng, Vũ Khuynh Mặc thành lập tập đoàn “Đương Quy” ở trong nước đồng nghĩa với việc cô ta từ nước ngoài trở về.(Trong tiếng trung, “quy” nghĩa là quay về)
Ngay cả Hậu Thư Hạo cũng tin là như vậy.
Nhưng có rất ít người biết được ý nghĩa thật sự của cái tên “Đương Quy” này.
Khi Hậu Tinh Vũ nhắc đến Vũ Khuynh Mặc, trong mắt hắn ta hiện lên sự cuồng tín và ngưỡng mộ.
Theo hắn ta, Vũ Khuynh Mặc là người phụ nữ ưu tú nhất, hoàn hảo nhất trên thế giới này.
Chỉ có người phụ nữ như cô ấy mới xứng với anh trai Hậu Thư Hạo của hắn ta.
Hai người chính là một cặp trời sinh!
Chu Minh Thiệu cũng là một con cáo già trên thương trường.
Ông ta ngay lập tức hiểu ra dụng ý của Hậu Tinh Vũ.
“Ý của cậu là nói, để tôi giúp đỡ tập đoàn Đương Quy đối đầu với tập đoàn Lăng Tiêu đúng không?”
Hậu Tinh Vũ lắc đầu: “Trước mặt Nữ hoàng phố Wall, tất cả kẻ địch chỉ như hạt cát trên sa mạc mà thôi”.
“Việc chính là ông Chu cần phải làm là lợi dụng cơ hội này để đâm một nhát chí mạng sau lưng tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Rồi sau đó há miệng ra nuốt chửng bọn chúng!”
“Một khi đã thôn tính xong tập đoàn Lăng Tiêu, các ông sẽ có được Đông Hải và thậm chí là cả thị trường ở tỉnh Giang Châu”.
“Bằng cách này, vị trí trưởng tộc của ông Chu đây cũng sẽ được giữ vững”.
Hai mắt Chu Minh Thiệu cháy bừng bừng: “Được! Tôi sẽ xử lý tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé này!”
......
Thành Hải, khu mở rộng Hải Đông.
Hứa Mộc Tình và Âu Dương Diểu Diểu đang ngồi trong phòng tiếp tân.
Bọn họ đã đợi hơn hai tiếng rồi.
Hứa Mộc Tình vẫn luôn bình tình nhẫn nại chờ đợi.
Nhưng Âu Dương Diểu Diểu đứng ngồi không yên.
“Giám đốc, chúng ta không thể cứ đợi mãi như thế này được, hay chúng ta trực tiếp đến phòng lãnh đạo đi?”
Âu Dương Diểu Diểu vừa nói xong, cửa phòng tiếp tân liền mở ra.
Một người phụ nữ bước vào từ ngoài cửa.
Người phụ nữ này không có bất kỳ biểu cảm gì trên gương mặt.
Cô ta lạnh lùng nói: “Chúng tôi đã hết giờ làm việc rồi, các cô mau đi đi”.
“Gì cơ?” Âu Dương Diểu Diểu nhảy dựng lên.
“Mấy người như vậy là sao thế? Chúng tôi đã đợi ở đây lâu như vậy rồi”.
“Mỗi lần tôi đến hỏi cô, cô lại bảo nửa tiếng nữa!”
“Đợi mãi đợi mãi, bây giờ lại nói là hết giờ làm việc rồi!”
“Lãnh đạo không đến thì tôi có thể làm gì được?”
Người phụ nữ đó bày ra bộ dạng thiếu kiên nhẫn.
“Tôi nói cho hai cô biết, chúng tôi bây giờ tan làm rồi, sẽ khóa cửa lại đó”.
“Nếu như đến lúc đó hai cô không chịu ra ngoài thì đừng trách tôi không nhắc nhở”.
Nói xong, người phụ nữ xoay người rời đi.
“Ức hiếp người quá đáng! Tôi đi tìm lãnh đạo của mấy người nói chuyện!”
Âu Dương Diểu Diểu vội vàng muốn đứng dậy đi ra ngoài.
Hứa Mộc Tình đột nhiên đưa tay ra kéo cô ấy lại.
Hứa Mộc Tình lắc đầu, thở dài nói: “Chúng ta đi về trước đã”.
Trước đây, khi giao hẹn với Vũ Khuynh Mặc, cô vẫn luôn tràn đầy tự tin.
Tuy nhiên thật sự khi phải đụng độ với tập đoàn Đương Quy mà cô ta mới thành lập.
Hứa Mộc Tình cảm thấy mình bị yếu thế.
Chỉ vài ngày kể từ khi thành lập, tập đoàn Đương Quy đã trúng thầu một số dự án lớn trong khu vực mở rộng.
Khu vực hoạt động của tập đoàn Lăng Tiêu ngày càng bị thu hẹp.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ sớm phải cuốn gói khỏi Thành Hải.
Hứa Mộc Tình biết rất rõ rằng, một khi rời khỏi Thành Hải tức là cô đã thua.
Bất luận thế nào, cô cũng không thể chùn bước.
Quay về trong xe.
“Giám đốc, chúng ta nói chuyện này với anh Phong đi, có anh Phong, không có chuyện gì là không giải quyết được”.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình kiên quyết lắc đầu: “Không được, đây là thỏa thuận giữa tôi và cô ấy, tôi không thể thua được”.
“Nhưng mà chúng ta chơi đẹp, còn bọn họ lén lút làm mấy trò bỉ ổi sau lưng!”
“Nếu không thì tại sao chúng ta lại không thể gặp được lãnh đạo chứ?”
“Rõ ràng là có người lén lút chơi xấu chúng ta”.
Lúc này, trong mắt Hứa Mộc Tình lóe lên một tia sáng.
Cô khẳng định chắc nịch: “Cô ấy không phải là người như vậy”.
“Nếu như không phải là cô ấy vậy thì là ai được?”
Hứa Mộc Tình không có cách nào để trả lời câu hỏi của Âu Dương Diểu Diểu.
Cô trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chúng ta về trước đã, sáng ngày mai chúng ta tới sớm!”
Lúc này, Lý Phong đang ngồi trong sân nhà Liễu Bạch.
Liễu Bạch đưa một tập tài liệu cho Lý Phong.
Sau khi nhìn thoáng qua, Lý Phong cười nói.
“Vũ Khuynh Mặc sẽ không làm điều xấu xa bỉ ổi như vậy”.
“Người có thể làm ra chuyện này chỉ có thể là tên vô liêm sỉ Hậu Thư Hạo đó thôi”.
Liễu Bạch nói bằng một giọng rất bình tĩnh: “Tình hình trước mắt rất bất lợi cho tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Hầu hết các dự án lớn trong khu vực mở rộng đều do tập đoàn Đương Quy phụ trách”.
“Khu vực hoạt động của tập đoàn Lăng Tiêu ngày càng bị thu hẹp".
“Đến một lúc nào đó, tất cả đối tác sẽ từ bỏ tập đoàn Lăng Tiêu và quay ‘sang hợp tác với tập đoàn Đương Quy".
“Đến lúc đó chắc sẽ không có cách nào cứu vãn được nữa”.
Lý Phong vẫn nở nụ cười bình thản.
Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Liễu Bạch.
Mà anh đứng dậy, đi về phía con trai của Liễu Bạch đang chơi trên thảm.
Lúc này, con trai của Liễu Bạch đang chơi một chiếc ô tô đồ chơi nhỏ bằng lòng bàn tay.
Lý Phong lấy chiếc ô tô đồ chơi từ tay cậu bé.
Cậu bé này ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, nhìn Lý Phong, đột nhiên bật cười.
Sau đó, cậu bé vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình, cầm lấy một chiếc ô tô đồ chơi khác ở bên cạnh, vẻ mặt đắc ý nhìn Lý Phong.
Ý muốn nói chú lấy mất một món đồ chơi của cháu, cháu vẫn còn cái khác?
Lý Phong quay đầu nhìn Liễu Bạch: “Cậu xem, đến cậu bé bốn năm tuổi cũng hiểu được đạo lý này”.
Tuy nhiên, những lời của Lý Phong quá thâm thúy khiến Liễu Bạch không thể nào hiểu được.
Liễu Bạch ho nhẹ một tiếng, sau đó hỏi: “Đại ca, anh có thể nói thẳng ra luôn được không?”
Lý Phong đưa đồ chơi ô tô cho Liễu Bạch: “Đồ chơi ô tô này chính là khu mở rộng Hải Đông hiện tại”.
Liễu Bạch gật đầu.
Sau đó Lý Phong hỏi tiếp một câu: “Nếu như là cậu, sau khi món đồ chơi này bị người khác cướp mất, có phải sẽ lấy chiếc ô tô đồ chơi khác ra để chơi không?”
“Ai nói khu vực mở rộng chỉ có mỗi Hải Đông chứ?”
Nghe xong câu cuối cùng, Liễu Bạch hơi ngây người ra.
Bởi vì, trước mắt ở Thành Hải, khu vực mới được mở rộng chỉ có mỗi Hải Đông thôi.
Sau đó, một chiếc ô tô từ ngoài cổng đi vào.
Bác của Liễu Bạch, Liễu Kình Tùng lúc này vội vàng xuống xe.
Danh Sách Chương: