"Thì lập tức cắt đứt mọi liên lạc với tập đoàn Lăng Tiêu, liên thủ chèn ép tập đoàn Lăng Tiêu cho tôi”.
"Tôi muốn ngày mai cái xưởng cỏn con này phải đóng cửa!"
"Tôi muốn con đàn bà Hứa Mộc Tình phải quỳ gối trước mặt tôi, li3m lỗ nhị tôi, cầu xin tôi tha thứ cho cô ta!"
Tiền Gia Triết bị rửa ruột năm lần, lỗ nhị của hắn giờ đã nứt toác, đau như lửa đốt!
Nghe vậy, mấy ông giám đốc nhìn nhau, ai nấy đều khó xử.
Tuy nhiên, bọn họ không dám hé răng nói nửa lời, chỉ có thể đồng ý một cách miễn cưỡng.
Lúc này, Ngô Kiến Quốc cau mày, nói nhỏ: "Cậu Tiền, làm thế có vẻ không ổn cho lắm, mọi người nên hòa thuận với nhau, có gì thì ngồi xuống cùng nói chuyện”.
"Bốp!"
Ngô Kiến Quốc vừa nói dứt lời, Tiền Gia Triết nắm lấy chiếc cốc bên cạnh, ném vào ông ta.
Chiếc cốc đập vào trán Ngô Kiến Quốc, ngay lập tức, máu chảy ra.
"Ông là cái thá gì? Dám vặn lại tôi à”.
"Tôi nói cho các người biết, nếu dám qua mặt tôi thì các người sẽ không yên với tôi đâu!"
"Tôi, Tiền Gia Triết, đã nói là làm!"
"Chắc các người biết rõ thủ đoạn và thực lực của nhà họ Tiền chứ hả”.
"Đối với nhà họ Tiền mà nói, các người cũng chỉ là con sâu cái kiến thôi, tôi tiện tay cũng dí chết được mấy người!"
"Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau gọi cho người của tập đoàn các người đi!"
"Bảo bọn họ lập tức cắt đứt mọi dự án hợp tác liên quan đến Lăng Tiêu!"
Mặc dù nhiều người buộc phải nhấc điện thoại di động lên gọi nhưng Ngô Kiến Quốc đã không làm như vậy.
Tiền Gia Triết ra hiệu cho hai tên vệ sĩ bên cạnh.
Cả hai nhanh chóng tiến lên, xô Ngô Kiến Quốc ngã xuống đất.
Hai vệ sĩ hết đấm rồi lại đá Ngô Kiến Quốc.
Nhìn thấy Ngô Kiến Quốc không ngừng lăn lộn kêu la trên mặt đất, Tiền Gia Triết cuối cùng cũng nở một nụ cười thoải mái.
"Thấy chưa? Đây là kết cục khi dám chống đối tôi đấy!"
"Tôi nói cho ông biết, đã quá muộn để cầu xin lòng thương xót rồi. Đêm nay, tôi sẽ khiến ông phải phá sản!"
"Lôi ra ngoài!"
Lúc này, tên vệ sĩ từ cửa bước nhanh vào và nói nhỏ với Tiền Gia Triết: "Cậu chủ, Tang Cẩu đến rồi”.
Sở dĩ người ta gọi hắn là Tang cẩu.
Là do em gái hắn năm đó bị một nhóm xã hội đen hãm hiếp.
Trong một đêm, hắn đã đánh gãy toàn bộ tay chân của lũ khốn nạn này, đồng thời cắt bỏ “công cụ gây án” của chúng!
Chính Tiền Gia Triết đã giúp hắn giải quyết việc này, sau đó, hắn liền đi theo Tiền Gia Triết như một con chó.
Tiền Gia Triết yêu cầu hắn làm gì hắn sẽ làm đó, chưa từng trái lệnh!
Tên Tang Cẩu của hắn dần dần được nhiều người biết đến.
Tang Cẩu hơi thấp, làn da ngăm đen.
Có hai vết sẹo sâu và dữ tợn trên mặt.
Vừa bước vào, hắn liền cúi người trước Tiền Gia Triết.
"Cậu hai, ai đã khiến cậu trở nên như thế này? Tôi sẽ đi bắt hắn ngay”.
Tiền Gia Triết nhìn Tang Cẩu với ánh mắt dữ tợn và hung hãn.
"Cho dù mày có bắt hắn rồi đánh chết hắn trước mặt tao, tao cũng không bớt hận được”.
"Tao có một kế rất hay, mày làm theo lời tao là được rồi”.
Tang Cẩu gật đầu: "Cậu chủ nói đi ạ”.
"Thằng đó tên là Lý Phong, vợ hắn là Hứa Mộc Tình, giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu”.
"Tao muốn mày tìm hiểu khách sạn nơi Hứa Mộc Tình đang ở?"
"Sau đó phái hai người đợi tao ở khách sạn. Mày dẫn một đội dụ Lý Phong đi chỗ khác”.
Tang Cẩu nói: "Cậu chủ, đây là kế điệu hổ ly sơn, thế này có phiền phức quá không ạ?"
"Tôi có thể bắt cả đôi về mà”.
"Cậu chủ có thể chơi con đàn bà của hắn trước mặt hắn giống như trước đây”.
"Không phải trước cậu chủ nói chơi vậy rất k1ch thích sao?"
“Hahahaha!”, Tiền Gia Triết cười lớn: “Quả là chỉ có Tang Cẩu mày hiểu tao nhất!
"Nhưng lần này, tao muốn chơi trò mới”.
"Hứa Mộc Tình này khác với những người phụ nữ bình thường. Tao muốn chinh phục cô ta hoàn toàn ”.
"Nên mày dụ Lý Phong đi chỗ khác, đánh thừa sống thiếu chết cho tao”.
"Tao muốn có thời gian để huấn luyện Hứa Mộc Tình thật tốt”.
"Cách tốt nhất để huấn luyện một người phụ nữ là đe dọa cô ta bằng mạng sống người đàn ông của cô ta, thế mới là làm chơi ăn thật”.
"Đợi đến khi tao huấn luyện cô ta xong rồi thì mày đem Lý Phong đến trước mặt tao”.
"Đến lúc đó, tao sẽ để Hứa Mộc Tình chủ động phục vụ tao, mày không thấy vậy rất sướng sao?"
Mặt Tang Cẩu vô cảm.
Hắn dường như đã quen với sự đồi bại của Tiền Gia Triết.
Hắn gật đầu như một cái máy, quay người, cũng lũ đàn em rời đi.
"Cậu Tiền, tôi nghe người ta nói Lý Phong đánh nhau rất giỏi, chỉ có mấy người như vậy liệu có ổn không?"
“Có cần dẫn thêm người không?”, một vị chủ tịch tập đoàn bên cạnh thấp giọng hỏi.
"Cái loại ở rể phế vật kia thì có thể giỏi đánh nhau đến mức nào chứ? Đấm một phát vỡ luôn đá được không?"
"Tang Cẩu là át chủ bài của tôi. Tôi đã phải bỏ ra rất nhiều ông sức mới có được hắn về làm chó cho tôi đấy”.
Khi Tiền Gia Triết nói đến đây, hắn dường như đã nghĩ đến một điều gì đó rất thú vị trước đây.
Một nụ cười rất tàn ác bất giác hiện lên khóe miệng hắn!
Sau khi màn đêm buông xuống, Lý Phong, Hứa Mộc Tình và Trương Hiểu Bình đang ngồi ăn tối trong một nhà hàng.
Mặc dù chuyện của Hà Lương Sinh đã trôi qua được một thời gian.
Nhưng Trương Hiểu Bình vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai, cô ấy thậm chí còn kiệm lời hơn trước.
Lúc này Vương Tiểu Thất vội vàng bước tới nói nhỏ với Lý Phong.
"Anh, một trong những người anh em của chúng ta đã bị bắt rồi”.
"Đối phương gọi điện đến, bảo chúng ta hãy đến gặp hắn tại một lò mổ ở ngoại ô phía nam thành phố”.
Lý Phong khẽ cau mày, nói ngắn gọn vài câu với Hứa Mộc Tình, sau đó cùng Vương Tiểu Thất ra khỏi nhà hàng.
Chờ xe của Lý Phong và Vương Hiểu Kỳ đi xa.
Trong góc nhà hàng, một người đàn ông nói nhỏ vào máy bộ đàm: "Anh Cẩu ơi, thằng đó ra ngoài rồi”.
Lò mổ A Vượng đã đóng cửa hơn nửa năm.
Sau khi màn đêm buông xuống, ba chiếc xe ô tô nhanh chóng chạy đến cổng nhà máy.
Hơn chục người xuống xe, hối hả đẩy cổng lò mổ ra.
Lúc này, bên trong lò mổ đã sáng đèn.
Dưới ánh đèn, Tang Cẩu đang ngồi trên chiếc ghế sofa rách nát.
Sau lưng hắn là hàng chục tên côn đồ, đứng ngay ngắn và chỉnh tề.
Tang Cẩu chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn Lý Nhị Ngưu bên cạnh.
Hắn có thể nhìn ra trong số những người này, Lý Nhị Ngưu là người mạnh nhất.
"Mày là Lý Phong?"
Giọng nói của Tang Cẩu lạnh như nước mùa đông.
Hắn nhìn tất cả bằng ánh mắt sắc lẹm.
"Chẳng trách người ngoài gọi Đông Hải là cấm địa, chúng mày cũng có chút bản lĩnh đấy”.
"Tuy nhiên, Đông Hải cũng chỉ là một nơi bé tẹo”.
"Mấy mống như chúng mày cũng chỉ là chân chạy vặt ở Thành Hải thôi!"
Tang Cẩu nhìn Lý Nhị Ngưu: "Lý Phong, tao sẽ cho ngươi một cơ hội sống sót, giờ mày quỳ xuống dập đầu thì tao sẽ tha cho mày”.
"Tao nhổ vào! Người đã xấu, ăn nói còn ngông cuồng!"
"Cái loại tém riu như mày còn chả đáng để cậu chủ ra tay!"
Tang Cẩu cau mày, hắn liếc nhìn đám Lý Nhị Ngưu: "Lý Phong đâu, chưa đến à?"
Vương Tiểu Thất cười lạnh: "Mày xứng chắc?"
"Xem ra nếu không chặt tay chân của lũ chúng mày, thì Lý Phong sẽ không xuất hiện”.
Tang Cẩu vung tay: "Làm đi”.
Hai bên gầm lên, rồi lập tức lao vào nhau.
Số lượng bên Tang Cẩu nhiều hơn bên đối phương một chút.
Tuy nhiên, khi nắm đấm của hai bên vừa va chạm vào nhau, ngay lập tức đã xuất hiện sự chênh lệch rõ ràng.
Bên người Lý Nhị Ngưu chỉ có bảy người, nắm đấm của bọn họ giống như được bọc một lớp sắt, đánh vào người đau vô cùng, kèm theo đó còn có tiếng xương gãy.
Còn mấy tên đệ bên Tang Cẩu dù cầm gậy sắt trên tay.
Mấy cây gậy đó đập vào người của đám Lý Nhị Ngưu chả khác nào gãi ngứa.
Đám người này điên rồi!
Tang Cẩu đang ngồi trên ghế chờ Lý Phong xuất hiện thì đột nhiên đứng bật dậy.
Chỉ cần vài chiêu, mấy tên đệ của hắn đã bị hạ gục.
Nhưng nhóm của Lý Nhị Ngưu càng đánh càng hăng.
Khí tức trên người họ tỏa ra khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Tang Cẩu ngạc nhiên.
Trong cái ngạc nhiên đó ẩn chứa một phần khó tin.
Nhìn bề ngoài, những người như Lý Nhị Ngưu này không khác gì người thường.
Tuy nhiên, một khi họ chiến đấu, thì ai nấy đều như là bị quỷ nhập vậy.
Danh Sách Chương: