Chung Vô Thất đã giơ tay, ngăn Ngô Chí Vinh nói.
“ Sư đệ, huynh đã nói với đệ bao lần rồi? Đệ nên thay đổi cái tính cách lỗ m ãng này đi”.
“Muốn làm việc lớn, sao có thể để việc con con thế này khiến mình rối lên cơ chứ?”
“Nói thế nào đệ cũng là người đứng đầu một gia tộc, cần làm gương cho con cháu chứ”.
Bây giờ Ngô Chí Vinh giống như kiến bò trên chảo.
Ông ta liên tục nói: “Huynh à, việc này không lo không được!”
“Huynh nghe xong, chắc chắn sẽ giống đệ thôi”.
Chung Vô Thất cười bình thản, nói: “Vậy đệ nói huynh nghe, có chuyện gì mà khiến huynh hoảng hốt lên như đệ?”
Ngô Chí Vinh thì thầm vào tai Chung Vô Thất vài câu.
Đột nhiên, mặt nước vốn tĩnh lặng lăn tăn từng tầng từng tầng sóng.
Là cá đã cắn câu sao?
Không phải
Là cần câu động đậy rồi.
Cần câu trong tay Chung Vô Thất đã rung lên mãnh liệt!
“Cái gì?”
“Bốn gia tộc lớn! Bốn đại tông sư dẫn người giết sạch Đông Hải?”
Khi Chung Vô Thất nghe được tin này, mặt liên biến sắc.
Người luôn thản nhiên như ông ta liền trợn trừng mắt.
Con ngươi như muốn nhảy ra ngoài rồi!
Bốn đại tông sư!
Bất cứ ai trong bốn người họ đến.
Đều có thể khiến Đông Hải dậy sóng!
Điều này sao có thể khiến Chung Vô Thất không khỏi kinh hoàng cơ chứ?
Sao không kinh hoàng?
Làm thế nào không loạn?
Chung Vô Thất vứt cần câu xuống đất, đột ngột đứng dậy.
Ông ta không ngừng đi đi lại lại, trong mắt liên tục lóe lên tia sáng.
Chung Vô Thất nói: “Không đúng, sự việc chắc chắn không đơn giản như vậy!”
“Đối phó với một Đông Hải nhỏ bé, cơ bản không đáng dùng nhiều người đến như vậy”.
“Ai trong bốn đại tông sư đến Đông Hải, cũng có thể làm đảo lộn nơi này!”
Nói rồi, Chung Vô Thất liền nhìn về phía Đông Thành Hải.
Ông ta lạnh lùng nói: “Nhìn thế này, mục tiêu chính của họ chính là Thành Hải.”
“Lần này, dùng đến đội hình lớn như vậy tiến xuống phía Nam, mục đích chính là tiêu diệt thế lực ngầm ở Thành Hải à”.
Nghe đến đấy, Ngô Chí Vinh liền nói: “Thế phải làm sao?”
“Họ nuốt trọn Thành Hải, đối tượng đầu tiên họ nhắm tới chính là thành Cô Tô”.
Sau khi Chung Vô Thất có chút hoảng loạn, ông ta liền trầm ngâm suy nghĩ.
Ông ta nhìn Ngô Chí Vinh: “Chúng ta chia làm hai hướng hành động”.
“Đệ đến Thành Hải ngay lập tức, tập hợp tất cả thế lực ngầm ở Thành Hải”.
“Nói với họ, cuộc chiến này, một là sống, hai là chết!”
“Khiến họ hiểu rằng đừng có mà nghĩ rằng sẽ gặp may, không ai có thể may mắn thoát chết đâu”.
“Cho dù họ có giao vợ con ra, quỳ trước mặt những người kia làm chó, chúng cũng sẽ không cần!”
Ngô Chí Vinh gật đầu: “Điều này đúng, mọi người đều rất rõ”.
Ngô Chí Vinh lại nói: “Huynh, vậy huynh có dự định gì không?”
“Huynh luôn ở vị trí đại tông sư mấy năm nay rồi”.
“Với thực lực của huynh, cùng lúc đối phó với hai đại tông sư không thành vấn đề”.
“Thêm vào là các cao thủ của hai nhà chúng ta, chắc là có thể đối phó được với một đại tông sư chứ”.
“Vậy còn một người thì sao?” Ngô Chí Vinh tiếp lời.
Ông ta có thể không nghĩ rằng quân trong tay mình, cũng với cao thủ của các gia tộc ở Thành Hải có thể chống chọi được một đại tông sư.
Nghe đến đây, Chung Vô Thất không nhịn được cười nữa.
Ông quay người nhìn về Đông Hải, nói với Ngô Chí Vinh: “Ông có biết vì sao tôi luôn không cho phép ông động đến Lý Phong không?”
“Bởi vì, cho dùng tất cả thế lực ngầm của Thành Hải cộng lại, cũng không phải là đối thủ của cậu ta”.
Ngô Chí vinh kinh ngạc sợ hãi
Không thể nào!
Chung Vô Thất từ từ ngẩng đầu.
Lúc này, gió nổi lên.
Trong rừng cây, tiếng lá cây xào xạc.
Có một chiếc lá cây bay qua mặt ông ta.
Chỉ nhìn thấy ông ta giơ một ngón tay ra.
Chiếc lá đang bay trên không trung đỗ lại trên ngón tay ông ta.
Ngô Chí Vinh bên cạnh nhìn thấy, trong mắt không ngừng lóe lên tia sáng kì dị, than thầm: “Đây chính là thực lực của đại tông sự”.
Tiếp đó, chiếc lá trong tay Chung Vô Thất bỗng nhiên bay lên.
Ngón tay ông ta nhẹ nhàng chỉ vào không trung.
Trong chớp mắt chiếc lá đang bay vỡ vụn, rơi rụng trong gió.
“Sư đệ, đệ biết không, chiêu vừa nãy, Lý Phong cũng làm được”.
Ngô Chí Vinh kinh ngạc há hốc mồm: “Sư huynh, có phải huynh đang đùa đệ đúng không?”
“Chẳng nhẽ ý huynh muốn nói là Lý Phong cũng là đại tông sư rồi sao?”
“Sư đệ nói không sai, Lý Phong đúng là đang ở cảnh giới của một đại tông sư”.
“Nếu không, lão Lục-người mà gia đình họ Uông phái tới, sao có thể chết một cách lặng yên ở Đông Hải vậy”.
“Nhưng có thể khẳng định một điều, cái chết của lão Lục không phải một mình Lý Phong làm”.
“Có thể là Lý Phong và mấy tên đàn em cùng ra tay.”
“Trước đây, khi Lý Phong quyết đấu với Tống Viễn-cao thủ số một của gia đình họ Tống, cũng đã phần nào nhìn ra thực lực của cậu ta”.
“Hai ngày trước, tôi phái hai người bảo vệ cậu hai nhà họ Uông, từ mười mấy năm trước đã là tông sư rồi”.
“Thế nhưng Lý Phong chỉ dùng có Bài Vân chưởng, đã đánh chết họ trong thời gian rất ngắn”.
“Thực lực như vây, đủ để chứng mình cậu ta là một đại tông sư!”
“Thế nhưng, thực lực của cậu ta chưa thâm sâu”.
“Cậu ta mới trở thành đại tông sư cách đây không lâu”.
“Chỉ dựa vào mình cậu ta, đối phó với đại tông sư phía Bắc, vẫn rất khó khăn”.
“Nhưng nếu có cậu ta giúp đỡ, trận này chúng ta có thể thắng!”
“Chỉ cần chúng ta thắng rồi, Đông Hải này sẽ trở thành địa bàn của chúng ta!”
Nghe lời Chung Vô Thất nói, Ngô Chí Vinh run rẩy hỏi: “Sư huynh, ý huynh là huynh phải tự mình đi Đông Hải thu phục Lý Phong
Chung Vô Thất gật đầu: “Không sai, huynh không chỉ phải thu phục Lý Phong, mà còn thuần phục hết đám đàn em của cậu ta”.
“Huynh sẽ thu phục Lý Phong là học trò”.
“Dưới sự hết lòng dạy dỗ của huynh, không đến hai mươi năm, câu ta nhất định sẽ vượt xa cấp độ đại tông sư, đạt được cảnh giới như trong truyền thuyết!”
“Đến lúc đó, chúng ta muốn làm gì thì làm!”
Nói xong, cả người Chung Vô Thất bỗng nhiên biến thành cái bóng.
Giống như lá cây bay trong gió, biến mất rất nhanh trước mắt Ngô Chí Vinh.
Trường huấn luyện Nam Sơn-Đông Hải.
Nơi này đã trở thành chỗ huấn luyện bảo vệ chuyên nghiệp của tập đoạn Lăng Tiêu.
Mỗi tháng, những người được sàng lọc ở đây đều đến làm bảo vệ ở tập đoàn Lăng Tiêu.
Mà những người này, mặc dù đã bị trường huấn luyện đuổi.
Cách một khoảng thời gian, họ vẫn quay lại, tiếp tục tham gia đào tạo.
Cứ cách một tháng, họ đều bị phải chịu những bài huấn luyện vô cùng tàn khốc.
Nếu không đạt được tiêu chuẩn cơ bản, sẽ bị đuổi khỏi đội bảo vệ.
Sự cạnh tranh ở đây, khốc liệt hơn rất nhiều so với thế giới bên ngoài.
So với cái tên trường huấn luyện, những người ở đây thích gọi nơi này là “hang sói”!
Bởi vì bước ra từ đây là từng bầy từng bầy mãnh thú hung hãn!
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Lý Nhị Ngưu chạy trên ghế sofa.
Anh ta giống như một con voi đến từ Châu Phi!
Không chút do dự, chạy thẳng về phía trước!
Cách Lý Nhị Ngưu không xa, Tang Cẩu dùng ngón tay trèo lên tấm sắt thẳng đứng.
Danh Sách Chương: