Nhạc Thế Thu dồn hết sức mạnh vào nắm tay, tung cú đấm dữ dội nhất về phía Lý Hùng!
"Bùm!"
Không ai nhìn thấy Lý Hùng ra tay như thế nào.
Mọi người chỉ thấy Nhạc Thế Thu bị đánh bay lên không trung trong nháy mắt!
Cơ thể ông ta bắn ra như đạn đại bác, lao thẳng vào một cây đại thụ cách đó hàng chục mét.
Rắc!
Thân cây đại thụ gãy ngay lập tức!
Cơ thể của Nhạc Thế Thu vẫn không dừng lại, tiếp tục bay vào khu rừng tối mịt.
Không biết sống hay chết!
Mấy chục tên côn đồ cầm mã tấu nhìn thấy Nhạc Thế Thu bị Lý Hùng đấm bay như vậy, liền vội vàng quay đầu bỏ chạy!
Lý Hùng xoay người đi về phía Lưu Đức Luân.
Khi đi ngang qua Hứa Phi Phi, Hứa Phi Phi đã hùng hổ hét lên với Lý Hùng!
"Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng cậu cứu mạng tôi thì tôi sẽ cảm kích, tôi…”
"Bà ta giao cho anh đấy”.
Lý Hùng không để ý tới Từ Phi Phi chút nào, lập tức kéo Lưu Đức Luân lên xe.
Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng lao đi.
Chỉ còn lại Hứa Phi Phi, người đang chật vật ngồi trên mặt đất, và Lý Nhị Ngưu, người không biết chuyện gì đã xảy ra.
Một lúc sau, Lý Nhị Ngưu mới cúi đầu nhìn Hứa Phi Phi đang ngồi trên mặt đất.
Dù đã hơn ba mươi lăm tuổi nhưng Hứa Phi Phi vẫn rất xuân sắc.
Do rất chăm chút cơ thể nên trông bà ấy chả kém gì gái đôi mươi.
Lúc chạy thoát thân khi nãy, quần áo của bà ấy đã bị rách nhiều chỗ, làm bộ phận nhạy cảm của phụ nữ lộ ra như ẩn như hiện.
"Cậu nhìn cái gì mà nhìn!? Còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu…”
Hứa Phi Phi chưa kịp nói xong, Lý Nhị Ngưu đã cởi áo khoác, khoác lên người bà ấy.
Sau đó Lý Nhị Ngưu chả nói câu nào mà bế Hứa Phi Phi lên.
Cánh đồng bên cạnh lập tức vang lên tiến chửi rủa của Hứa Phi Phi.
"Đậu! Đồ khốn kiếp, dám động đến bà đây! Có biết bà đây là ai không?"
Trên cánh đồng, thỉnh thoảng lại vang lên lời chửi rủa của Hứa Phi Phi.
Cùng lúc đó, một câu lạc bộ suối nước nóng cao cấp ở Đông Hải.
Trương Toàn Vũ đang ngâm mình trong làn nước ấm, trên lưng hắn là hình xăm một con hổ dữ tợn.
Lúc này, Trương Toàn Vũ khẽ mở mắt nhìn hai người đang quỳ gối trước mặt.
"Thất bại rồi?"
“Vâng”, một trong hai người đàn ông run rẩy nói: “Một vài kẻ lạ mặt đã xuất hiện và cứu người phụ nữ đó”.
"Đại sư Nhạc đâu?"
Trương Toàn Vũ trông thì có vẻ vẫn còn khá bình tĩnh, nhưng giọng nói càng ngày càng lạnh lẽo.
"Đại sư Nhạc bị gãy 13 cái xương sườn và bị nội thương nghiêm trọng. Chúng tôi đã đưa ông ta đến bệnh viện rồi ạ”.
Giọng của người đàn ông càng lúc càng run.
"Anh Vũ, người đàn ông đó mạnh lắm”.
"Hắn đánh bay đại sư Nhạc ra ngoài chỉ với một chiêu”.
Trương Toàn Vũ hơi quay đầu lại nhìn một người đàn ông trung niên có bộ ria mép cũng đang ở suối nước nóng bên cạnh, hỏi: "Đại sư Dương, anh nghĩ sao về chuyện này?"
"Trước khi đến, tôi đã nghe nói về những cao thủ ẩn mình ở Đông Hải. Không ngờ lại gặp cao thủ sớm như vậy”.
Đại sư Dương không khỏi cười lạnh, nói tiếp: "Nhạc Thế Thu có một tật xấu chí mạng. Ông ta trước giờ rất sĩ, khi ra tay chắc chắn sẽ để lộ sơ hở”.
"Nếu tôi đoán không nhầm, thì người đàn ông kia đã ra tay trước”.
"Còn Nhạc Thế Thu sĩ mình là bề trên, nhường người ta nên mới trúng chiêu”.
"Nếu là tôi, tôi sẽ đánh gãy tay chân đối phương trước, sau đó mới từ từ tra tấn đến chết”.
Trương Toàn Vũ gật đầu: "Âm thầm điều tra lai lịch của người đó, Không được để chuyện của Hứa Phi Phi truyền ra ngoài”.
"Mặc dù ‘sói mẹ’ này không cắn nổi tôi, nhưng người đàn ông đứng sau bà ta thì lại là loại đáng gờm”.
“Anh Vũ, chúng ta làm gì tiếp theo đây?”, một đàn em bên cạnh hỏi.
Trương Toàn Vũ nói: "Tìm Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương trước, đánh gãy chân bọn chúng”.
Cấp dưới ở bên cạnh đưa ra một đề nghị: "Anh Vũ, Hứa Hiếu Dương là chủ tịch tập đoàn. Ông ta là nhân vật có tiếng tăm, động vào ông ta hơi khó. Hay là chúng ta ra tay với Hứa Hạo Nhiên trước”.
"Hứa Hạo Nhiên?"
"Chà, Hứa Hạo Nhiên là con trai của Hứa Hiếu Dương và là em vợ của Lý Hùng. Thằng nhóc này chả học hành gì, suốt ngày mơ ước trở thành ca sĩ, lại còn thích cờ bạc nữa!"
"Chỉ cần chúng ta bắt được Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hiếu Dương và Lý Hùng sẽ tự động mò tới”.
Trương Toàn Vũ khẽ gật đầu.
Hắn nói với một người bên cạnh: "Lên kế hoạch đi, tối mai sẽ ra tay".
Danh Sách Chương: