Bên ngoài sân tập luyện, trong xe Rolls Royce của Lưu Đức Luân.
Sau khi xem xong đoạn video trên điện thoại di động của Lý Phong, tay Lưu Đức Luân bất giác rung lên.
Không phải vì sợ hãi, mà là vì tức giận.
Cơn tức giận dữ dội khiến gương mặt Lưu Đức Luân trở nên méo mó.
“Những tên khốn này! Bọn chúng rốt cuộc là ai, tại sao lại tấn công những người vô tội này?!”
Lý Phong bình thản đưa tay về phía Lưu Đức Luân: “Cho tôi điếu thuốc”.
Lưu Đức Luân ngây người ra.
Bởi vì trong nhận thức của anh ta, chưa từng thấy Lý Phong hút thuốc bao giờ.
Lưu Đức Luân luôn cho rằng Lý Phong không hút thuốc.
Vì vậy, anh ta không bao giờ dám hút một điếu thuốc nào bên cạnh Lý Phong.
Lưu Đức Luân lấy ra một gói Hoàng Hạc Lầu phiên bản giới hạn.
Khi anh ta lấy ra một điếu thuốc từ trong bao bì vàng bóng, Lý Phong bình thản lắc đầu.
“Lũ chúng nó không xứng hút loại thuốc này”.
Lưu Đức Luân không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của Lý Phong.
Còn Lý Phong hạ cửa kính xe xuống, ngoắc tay về phía Vương Tiểu Thất ở bên cạnh, lấy một gói Phù Dung Vương từ tay cậu ta, châm lửa.
Thời gian Lưu Đức Luân và đám người này tiếp xúc với Lý Phong không dài.
Thật ra bọn họ không hề biết, Lý Phong bình thường không hút thuốc.
Nhưng một khi anh đã hút thuốc, nhất định sẽ có kẻ chết.
Người như thế nào chết, Lý Phong sẽ hút loại thuốc như vậy!
Lý Phong hỏi Vương Tiểu Thất: “Có thể xác định vị trí của những kẻ này không?”
Vương Tiểu Thất trầm giọng nói: “Chúng tôi đã phái người tiến hành tìm kiếm, lục soát toàn bộ thành phố Đông Hải. Rất nhanh sẽ tìm ra được nơi ở của bọn cặn bã này”.
“Không được, thời gian càng kéo dài, cô gái này sẽ càng nguy hiểm. Bây giờ đưa tôi đến nơi cô ấy bị bắt cóc”.
Vài phút sau, Lý Phong đứng ở nơi mà Âu Dương Diểu Diểu bị đánh.
Mặc dù vết máu trên tường đã khô lại và chuyển sang màu nâu sẫm.
Nhưng trong không khí vẫn thoang thoảng mùi máu tanh nồng.
Đứng đó sau vài giây, Lý Phong không nói lời nào quay người, đi về phía bên trái.
Cứ đi mãi, Lý Phong va vào tường.
Ngay lúc Vương Tiểu Thất ở phía sau định lên tiếng nhắc nhở, lúc này Lý Phong đột nhiên bật người lên, trực tiếp nhảy qua bức tường.
“Mọi người đi theo!”
Phía Bắc thành phố Đông Hải.
Trong nhà kho cấp đông tối tăm, không gian lạnh lẽo ảm đạm, thỉnh thoảng lại vang lên tiếp “bốp bốp bốp”.
“Không tồi không tồi! Không ngờ mày có thể chịu đựng lâu như vậy, thật ngoài sức tưởng tượng của tao”.
Trên nóc nhà kho, một ngọn đèn khẽ lay động.
Ở một góc mà ánh sáng có thể chiếu đến.
Hai tay Âu Dương Diểu Diểu bị trói bằng xiềng xích, cả người bị treo trên không trung.
Người đàn ông đứng trước mặt cô ấy, liên tục vỗ tay.
Hắn tên Vưu Căn Thủy, đội trưởng đội Ám Ảnh ở Hàn Sơn.
Vưu Căn Thủy đi vòng quanh Âu Dương Diểu Diểu, cười nói: “Tao đã chơi qua rất nhiều con đàn bà, mày là người đầu tiên khiến tao cảm thấy phấn khích như vậy”.
“Thật đáng tiếc, mày là người Đông Hải”.
“Nếu như mày sinh ra ở Cô Tô, có lẽ tao đã phóng trong cơ thể mày, để mày sinh cho tao một đứa con”.
“Phì!”
Âu Dương Diểu Diểu nhổ nước bọt thẳng vào mặt Vưu Căn Thủy.
Vưu Căn Thủy không tức giận.
Hắn đưa tay ra lau nước bọt trên mặt, rồi lùng lưỡi liếm nó.
“Chà, nước bọt người đẹp nhổ ra cũng thấy thơm”.
Nói xong, Vưu Căn Thủy vươn tay ra đánh gãy mặt Âu Dương Diểu Diểu: “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, trông cũng xinh đẹp đấy chứ”.
“Chỉ là da trên trán bị sứt một ít rồi, nhưng mà không sao, dù sao mày cũng sắp chết, đẹp hay xấu không quan trọng”.
Lúc này, trên mặt Âu Dương Diểu Diểu lộ ra vẻ sợ hãi.
Âu Dương Diểu Diểu nhìn chằm chằm Vưu Căn Thủy bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nốt sống: “Tôi muốn biết, tôi rốt cuộc đã đắc tội với ai? Tại sao mấy người lại đối xử với tôi như vậy?”
Vưu Căn Thủy cười lớn, cười một cách rất sảng khoái: “Câu này hỏi hay lắm”.
“Tao còn tưởng, khi mày nghe thấy tao nói sẽ giết chết mày, mày sẽ mở miệng ra cầu xin tao”.
“Nhưng không ngờ, mày lại nói câu này, thật sự có chút thú vị”.
Nói xong, Vưu Căn Thủy dùng tay tách miệng Âu Dương Diểu Diểu ra.
Sau đó, hắn búng tay.
Người ở bên cạnh mang một cái hộp nhựa tới.
Bên trong chứa đầy đinh sắt!
“Thật ra chỉ có thể trách bản thân xui xẻo”.
“Mày nói xem mày đi làm ở công ty nào không làm, sao lại cứ phải làm ở tập đoàn Lăng Tiêu?”
Vừa dứt lời, Vưu Căn Thủy lấy ra một chiếc đinh sắt, đặt vào trong miệng Âu Dương Diểu Diểu, rồi ép cô ấy ngậm miệng lại.
Hắn vỗ nhẹ vào mặt Âu Dương Diểu Diểu: “Chúng ta cùng chơi một trò chơi, được không nào?”
“Sau đây, mỗi khi tao đặt một cái đinh sắt vào miệng của mày, tao sẽ tát mày một cái”.
“Nếu như mày có thể kiên trì sau hai mươi cái tát, tao sẽ tha cho mày”.
Run sợ!
Âu Dương Diểu Diểu run lên vì tức giận.
Những kẻ ở trước mặt không phải người, bọn chúng là cầm thú.
“Bốp!”
Trong bóng tối, âm thanh của cái tát vang lên một cách rõ ràng.
Vưu Căn Thủy tiếp tục mở miệng Âu Dương Diểu Diểu và đặt một chiếc đinh sắt vào trong đó.
Lúc hắn ta định ép cô ấy ngậm miệng lại, trên mặt hắn bất ngờ lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
“Tao đột nhiên thay đổi chủ ý rồi, đặt một cái đinh sắt thì chậm quá, hay là đặt hai cái đi”.
Vưu Căn Thủy lại đặt thêm một cái đinh sắt vào trong.
Sau đó hắn lại nói: “Ai ya, hai cái cũng không đủ, đặt ba cái đi”.
Vừa nói, hắn vừa nhét tổng cộng bốn cái đinh sắt vào trong miệng Âu Dương Diểu Diểu.
Lúc này, hắn nói với một người đàn ông bên cạnh đang quay video bằng điện thoại di dộng: “Mày tiến lại gần chút, quay cận cảnh gương mặt nó cho tao”.
“Xem cái tát này của tao sẽ có mấy cái đinh văng ra từ gương mặt xinh đẹp này”.
Người đàn ông cầm điện thoại lập tức tiến lại gần và chĩa máy quay vào khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Diểu Diểu.
“Người đẹp, tao sẽ đếm ngược từ ba”.
Vưu Căn Thủy bắt đầu đếm ngược.
Hắn đếm rất chậm.
Bây giờ hắn đang hưởng thụ quá trình tra tấn Âu Dương Diểu Diểu.
Cảm giác này thậm chí còn vui hơn chơi đùa với cơ thể phụ nữ!
“Ba hai một!”
Lúc Vưu Căn Thủy đếm đến một, đột nhiên trong bóng tối có một bóng đen phi tới!
Một tia sáng lóe lên trong mắt Vưu Căn Thủy.
Việc đầu tiên hắn làm là duỗi tay ra, túm lấy tên đồng bọn đang quay phim ở bên cạnh, sau đó dùng anh ta chặn ở trước mặt hắn.
"Phập!"
Bóng đen đó trực tiếp xuyên qua cổ họng tên đồng bọn của Vưu Căn Thủy.
“Bụp!”
Âm thanh xuyên qua cơ thể con người đột ngột dừng lại!
Lúc này, tay còn lại của Vưu Căn Thủy, bắt được chiếc đinh han gỉ cách ngực hắn ta khoảng hai cm.
“Không ngờ lại đến nhanh như vậy”.
Vưu Căn Thủy cười lạnh một tiếng, vứt xác của tên đồng bọn sang bên cạnh.
Lúc này, cửa nhà kho mở ra.
Lý Phong cùng Lưu Đức Luân bước vào.
Vưu Căn Thủy nhìn thấy hai người Lý Phong, không nhịn được cười: “Sao lại chỉ có hai người thế này?”
“Tao còn tưởng rằng mày sẽ gọi hết mấy chục anh em thuộc hạ đến cơ”.
Trong lúc nói chuyện, Vưu Căn Thủy vớ lấy hộp đinh sắt ném về phía Lý Phong.
“Pặc!”
Những chiếc đinh sắt sắc nhọn trong không gian tối tăm,
Như một cơn mưa xối xả lao về phía Lý Phong.
Trận mưa đinh sắt của Vưu Căn Thủy, càng ngày càng gần Lý Phong.
Nụ cười trên gương mặt hắn trở nên rạng rỡ hơn.
Hắn dường như đã nghĩ đến cảnh những tiếng la hét khủng khiếp và biểu cảm kinh hoàng mà Lý Phong kêu lên khi bị những chiếc đinh sắt này xuyên qua cơ thể.
Hắn ta đang tưởng tượng.
Tưởng tượng xem Lý Phong sẽ nói câu gì để cầu xin sự thương hại?
Để được sống tiếp, có khi nào sẽ dâng ả đàn bà của mình lên cho hắn chơi đùa không?
Bởi vì đây k phải lần đầu tiên hắn ta làm như thế.
Tuy nhiên, đấy là dưới góc nhìn của Vưu Căn Thủy.
Danh Sách Chương: