"Nếu biết điều thì đem hợp đồng ra đây”.
"Bằng không thì hahahaha, nghe nói mày có một cô vợ vô cùng xinh đẹp…”
Mã Nam Lăng chưa kịp nói xong, Lý Phong đột nhiên trừng mắt.
Vào lúc mà Mã Nam Lăng và Lý Phong nhìn nhau, Mã Nam Lăng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Hắn là trùm ở An Hải cơ mà!
Thế mà lúc đối mặt với một thằng nhóc như Lý Phong, hắn lại sợ hãi!
Lưu Đức Luân đột ngột vỗ tay.
Đột nhiên, cách tay phải của Lý Phong không xa phát ra ánh sáng.
Một hố đất xuất hiện ở đó.
Lúc này có một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ cái hố.
Mã Nam Lăng cử hai tên đàn em đến kiểm tra.
Hai tên đó vừa tới gần, thì lập tức lùi lại, vừa bịt mũi, vừa hô to.
"Ông chủ! Cậu hai đang ở dưới đó, thối quá! Trong đó toàn là phân thôi!"
Mã Nam Lăng chỉ vào Lý Phong: "Nhóc, mày muốn gì?"
Lý Phong cuối cùng cũng lên tiếng.
"Rất đơn giản. Tao sẽ đứng ở đây. Nếu mày và người của mày có thể chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể tao, tao sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của mày”.
"Nếu mày không thể chạm vào…”
Trong nói, anh búng tay một cái, thêm mấy ngọn đèn bên cạnh anh sáng lên.
Ánh sáng rọi vào mấy cái hố sâu mới đào, bên trong tràn ngập mùi hôi thối.
"Hố này là cho mày đấy”.
"Đậu má! Giết chết hết chúng nó cho tao", cùng với tiếng hô vang của người đàn ông cường tráng bên cạnh Mã Nam Lăng.
Lập tức, đám người lao về phía Lý Phong và Lưu Đức Luân.
Ngay khi nhóm người đông đảo này lao về phía Lý Phong và Lưu Đức Luân, có một nhóm người chậm rãi bước ra khỏi bóng tối phía sau họ.
Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi lần lượt dẫn đầu hai đội, đón đầu chúng từ bên trái và bên phải.
Họ như những con sói hung ác lao ra từ khu rừng nguyên sinh.
Ai nấy đều mang một vẻ hoang dã dữ tợn.
Ngay khi vừa mới giao chiến, bên Mã Nam Lăng đã bị thương.
Thuộc hạ do Lý Phong huấn luyện không kiêng nể gì lao vào đội của chúng như xe bọc thép.
Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi giống như hai cỗ xe tăng, tiện tay cũng có thể vật một con người.
Nắm đấm của họ, nệm hết quả này đến quả khác vào mặt đối phương.
Ngay lập tức, sống mũi bị gãy! Xương cũng gãy! Răng bay ra!
Như chốn không người.
Nắm đấm, vô số nắm đấm, nện liên tiếp vào cơ thể đám người An Hải.
Tiếng la hét, tiếng than khóc này đến tiếng than khóc khác vang lên khắp công trường.
Chỉ nhìn thấy, đấm đến nát thịt!
Chỉ nghe thấy, tiếng kêu rên!
Đây đâu phải đánh hội đồng, đây rõ ràng là một cuộc thảm sát!
Mã Nam Lăng sợ hãi.
Là trùm của An Hải, hắn thực sự hoảng sợ.
Bởi vì hắn nhận thấy rằng thuộc hạ của mình ngày càng ít đi.
Tốc độ giảm xuống giống như ai đó đang dùng liềm để cắt bó rau hẹ!
Đúng thế, họ chính là rau hẹ!
Họ là đám rau hẹ tự dẫn xác tới cho Lý Phong thu hoạch!
Trong vòng chưa đầy mười phút, không ai trong số hơn ba trăm người còn đứng vững.
Còn Lý Nhị Ngưu và các thành viên trong nhóm, mặc dù ai cũng bị thương.
Mặc dù tất cả đều dính đầy máu của kẻ thù, nhưng không ai trong số họ ngã xuống.
Mỗi người trong số họ đều tỏa ra một loại thú tính mà con người không thể cảm nhận được.
Đây là bầy sói ăn thịt người không nhả xương.
Và Lý Phong đang đứng yên bất động ở kia mới là vua sói thực sự!
Mã Nam Lăng rốt cuộc cũng hiểu tại sao vừa rồi Lưu Đức Luân nói Lý Phong là đại ca của anh ta!
Chỉ là bây giờ muốn đi, thì cũng đã quá trễ rồi!
Mã Nam Lăng giống như một cái cây trong sa mạc, một mình đứng đó lẽ loi trơ trọi.
Không còn ai xung quanh hắn nữa.
Chân hắn đang run lẩy bẩy.
Danh Sách Chương: