Tô Phương Hoa mạnh bạo ném điện thoại của mình xuống đất.
Anh ta cười lạnh một tiếng, nói với mấy vệ sĩ bên cạnh.
“Đi, chúng ta xuống lầu nghênh đón cô Hứa!”
Lúc này, một chiếc xe chậm rãi dừng lại trong sân của biệt thự.
Hứa Mộc Tình và Trương Diệu Diệu bước từ trên xe xuống.
Hứa Mộc Tình nhìn ra cổng lớn của biệt thự, không nhịn được hỏi.
“Lạ vậy, sao xe của mấy người giám đốc Trần vẫn chưa đến thế? Rõ ràng khi nãy bọn họ còn chạy sau lưng chúng ta mà”.
“Có lẽ vì chúng ta chạy quá nhanh đấy, chúng ta vào trong biệt thự tham quan một chút trước đi”.
Nói xong, Trương Diệu Diệu duỗi tay kéo Hứa Mộc Tình.
Nhưng cô lại cảnh giác lùi về sau mấy bước.
“Chị họ, chúng ta vẫn nên đợi ngoài cửa một lát đi”.
“Dù sao đây cũng là biệt thự của giám đốc Trần, chúng ta tự ý bước vào nhà người khác cũng không tốt lắm”.
Nếu Trương Diệu Diệu đã lừa được Hứa Mộc Tình tới đây thì cũng không muốn giả vờ nữa.
Cô ta cười nói: “Tiền lương một tháng của giám đốc Trần chỉ có mấy chục nghìn”.
“Đây là căn biệt thự Bán Sơn đắt nhất tỉnh, một căn hai trăm triệu, cô cảm thấy giám đốc Trần mua nổi không?”
“Nói thật cho cô biết, căn biệt thự này là của cậu Tô, cậu Tô đang đợi cô ở bên trong, chúng ta vào thôi”.
Vừa nghe thấy là biệt thự của Tô Phương Hoa, Hứa Mộc Tình lập tức đi về tới chỗ xe của mình.
Mà đúng lúc này, cổng lớn biệt thự cách đó không xa đột nhiên đóng lại.
Ngay sau đó, một vài vệ sĩ mặc đồ đen xông ra.
Đám vệ sĩ ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây lấy Hứa Mộc Tình.
“Chị họ, sao chị lại lừa tôi!”
“Tôi lừa cô thì thế nào?”
Trương Diệu Diệu khinh thường: “Từ nhỏ đến lớn, đồ ngốc là cô đã bị tôi lừa bao nhiêu lần rồi?”
“Lần nào cũng thế, chỉ cần tôi hoà nhã nói chuyện với cô thì cô đều sẽ bị tôi lừa, cô và mẹ cô đều ngu ngốc y như nhau vậy!”
Trương Diệu Diệu cũng không muốn giả vờ nữa, trên khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ xuất hiện một nụ cười xấu xí.
“Hứa Mộc Tình, tôi không hiểu rốt cuộc tên thần kinh Lý Phong kia có gì tốt?”
“Sao cậu ta có thể sánh bằng cậu Tô được chứ?”
“Tôi làm như vậy cũng là tốt cho cô, bây giờ cô đã không trốn thoát được rồi, còn không bằng ngoan ngoãn hầu hạ cậu Tô đi”.
“Nếu làm thế, cả nhà cô đều sẽ có lợi”.
“Cô ta nói đúng lắm”, lúc này, Tô Phương Hoa dẫn một nhóm vệ sĩ đi tới.
Khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn của anh ta nở nụ cười tự tin.
Tô Phương Hoa vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình đã cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Anh ta không nhịn được muốn tiến lên ôm chặt lấy Hứa Mộc Tình.
Bắt lấy cô!
Sờ cô!
Hung hăng vuốt ve, chà đạp cô!
“Hứa Mộc Tình, bây giờ tôi cho cô một cơ hội cuối cùng”.
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn ôm tôi, những chuyện đã xảy ra trước kia tôi đều sẽ bỏ qua hết”.
“Chẳng những tôi sẽ cho cô những thứ tốt nhất, còn có thể giúp đỡ cô trên con đường sự nghiệp nữa”.
“Tôi sẽ khiến tập đoàn Lăng Tiêu của các cô trở thành công ty đứng thứ hai của tỉnh”.
“Cũng sẽ khiến gia tộc của cô trở thành danh môn thế gia thật sự”.
Nụ cười như ánh mặt trời, giọng điệu vô cùng tự tin.
Bây giờ Tô Phương Hoa chính là người nắm quyền cao cao tại thượng.
Anh ta cho rằng mình đưa ra điều kiện hậu hĩnh như vậy chắc chắn Hứa Mộc Tình sẽ đồng ý.
Còn thứ anh ta sắp nắm trong tay chính là số phận của Hứa Mộc Tình.
Nghĩ đến Hứa Mộc Tình sẽ quyến rũ nằm trong lòng mình, Tô Phương Hoa cảm thấy trên người mình lại bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn!
Anh ta đã không nhịn được nữa rồi!
“Tôi từ chối”.
Hứa Mộc Tình cứng rắn nói ra ba chữ rất đơn giản.
“Mẹ nó, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à”.
Tô Phương Hoa nổi giận.
Anh ta cảm thấy mình bị Hứa Mộc Tình làm mất mặt!
Anh ta là ai? Là công tử đứng đầu tỉnh.
Anh ta muốn loại phụ nữ nào mà không được?
Bình thường người phụ nữ nào nhìn thấy anh ta mà không muốn nhảy vào lòng, ra vẻ lẳng lơ chứ?
Danh Sách Chương: