“Nhưng sau một thời gian dài như vậy, mỗi lần Vũ Khuynh Mặc trở về nước, cô ấy thậm chí còn không về nhà”.
“Nơi duy nhất cô ấy đến chính là tứ hợp viện nơi ở của Lý Tấn”.
“Nhưng bây giờ đã khác rồi”.
“Tên khốn bị đuổi khỏi nhà họ Lý năm đó đã trở lại”.
“Sau lưng hắn còn có cấm địa Đông Hải”.
Hậu Thư Hạo vừa nói xong, Hậu Thụy Niên đã bị sốc.
“Lẽ nào con đã khẳng định được Lý Phong chính là thằng con trai của Lý Tấn đã đuổi ra khỏi nhà năm đó sao?”
Hậu Thư Hạo tràn đầy tự tin.
Tính sẵn trong lòng.
Bày mưu nghĩ kế.
“Bố, năm đó Lý Phong không phải là bị đuổi khỏi nhà”.
“Mà là được đưa đến Đông Hải để bảo vệ”.
“Những năm này, Lý Tấn luôn điều hành Đông Hải”.
“Cấm địa Đông Hải này chính là kiệt tác vĩ đại nhất của ông ta!”
Hậu Thụy Niên sững sờ.
Từ trước đến nay, điều mà gia đình họ muốn làm nhất chính là tiêu diệt toàn bộ gia tộc Lý Thị.
Tuy nhiên, gia tộc Lý Thị được hỗ trợ bởi một thế lực lớn ở đằng sau.
Bọn họ không động vào được, cũng không dám động.
Chỉ có thể đánh lén gia tộc Lý Thị, làm những trò bì ổi sau lưng.
Nhưng nếu như, Lý Tấn đều đang nâng đỡ cấm địa Đông Hải.
Đối với gia tộc Hậu Thị bọn họ, đây sẽ là một mối nguy hiểm vô cùng lớn.
Nhà họ Hậu bọn họ nếu như bất cẩn một chút.
Sẽ bị tiêu diệt toàn bộ!
Hậu Thụy Niên bồn chồn, đi qua đi lại.
“Lỳ Tấn à Lý Tấn, ông đúng là lão hồ ly nghìn tuổi”.
“Tôi tính tới tính lui, không ngờ lại bỏ sót điều này”.
“Ông đã giấu đứa con trai rác rưởi của mình suốt mười sáu năm!”
Nụ cười trên mặt Hậu Thư Hạo vẫn không thay đổi.
Hắn từ từ rót cho mình một tách trà, nhẹ nhàng nhấm nháp.
Hậu Thư Hạo nói: “Lý Phong và tập đoàn Lăng Tiêu lần này đến phía Bắc, nói dễ nghe thì là đến để mở rộng thị trường”.
“Nhưng thật ra là muốn hợp nhất thành một khối với gia tộc Lý Thị”.
“Xem ra miếng bánh phía Bắc này đã bị lão hồ ly đó chia thành hai phần rồi”.
“Phía Nam là một cục mỡ béo ngậy chưa có chủ”.
“Bố, bố cho rằng, Vũ Thế Huân lại không muốn ăn một miếng sao?”
Hậu Thụy Niên vội vàng xoay người và bước đến chỗ Hậu Thư Hạo.
Ông ta nhìn thẳng vào con trai mình.
“Hậu Nhi, bây giờ con nhất định là đã có cách đối phó với cha con Lý Tấn rồi đúng không?”
Hậu Thư Hạo mỉm cười bình tĩnh, tự tay rót một chén trà cho Hậu Thụy Niên, nói: “Bố, đừng quá lo lắng, cứ ngồi xuống trước đã”.
Nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của Hậu Thư Hạo.
Hậu Thụy Niên đột nhiên cười.
Đây mới là con trai của ông ta!
Đây mới là thiên tài hiếm có mấy trăm năm mới có một người của nhà họ Hậu!
Hậu Thụy Niên uống hết chén trà.
Ông ta nhìn Hậu Thư Hạo đầy mong đợi: “Con mau nói đi, có cách nào để giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại?”
“Bố, với chúng ta, bây giờ không phải là khó khăn, mà là cơ hội”.
“Được! Con nói là cơ hội thì chính là cơ hội, con mau nói cho bố biết cơ hội ở đâu đi?”
Hậu Thụy Niên, người luôn tin tưởng vào con trai mình giờ đã trở lại rồi.
Ông ta tràn đầy mong đợi nhìn Hậu Thư Hạo.
Lúc này, ông ta nhìn con trai mình bằng ánh mắt sáng ngời.
Ông ta tự hào, ông ta kiêu ngạo.
Đây mới chính là con trai của ông ta chứ!
Lúc này, Hậu Thư Hạo dùng kẹp lửa than để kẹp từng cục than trong bếp ra.
Hơi nước bốc lên trên ấm dần dần biến mất.
“Bố, con trai bây giờ đang làm một việc, gọi là gì nhỉ?”
Hậu Thụy Niên nghĩ một lúc rồi nói: “Diệt cỏ tận gốc?”
“Không sai, chính là diệt cỏ tận gốc!”
“Cấm địa Đông Hải đối với các gia tộc lớn chúng ta mà nói chẳng qua chỉ là một trò cười”.
“Lần này, Lý Phong đưa theo tập đoàn Lăng Tiêu tiến về phía Bắc, nhất định là cũng mang theo một số cao thủ trong cấm địa Đông Hải đi cùng”.
“Nếu như chúng ta lúc này phái người đến giết Đông Hải”.
“Lấy hết than trong bếp ra”.
“Bố cho rằng ngọn lửa ở Đông Hải vẫn có thể cháy tiếp được không?”
Hậu Thụy Niên giơ ngón tay cái về phía Hậu Thư Hạo!
“Tốt lắm!”
“Không hổ danh là con trai của ta!”
“Ha ha ha ha!”
Hậu Thụy Niên lúc này trông rất hào hứng.
Ông ta nhanh chóng đứng lên: “Bây giờ bố sẽ phái bốn đại tông sư đến Đông Hải! Giết chết tất cả bọn họ!”
“Không!”
Hậu Thư Hạo đột nhiên đứng lên, lúc này, trong mắt hắn lóe lên một tia cực kỳ sắc bén.
Hắn hung hăng nói: “Hoặc là không làm, hoặc là làm triệt để!”
“Lần này chúng ta sẽ nhổ sạch tận gốc tất cả các thế lực liên quan đến tập đoàn Lăng Tiêu!”
“Tất cả mọi người, không để sót bất kỳ ai!”
“Trong đó bao gồm cả Chung Vô Thất của Hàn Sơn!”
Gần đây, Hậu Thụy Niên cũng nghe một số tin đồn về Chung Vô Thất.
Sau nhiều thập kỷ bế tắc, Chung Vô Thất cuối cùng cũng đã vượt qua nút thắt của mình và đạt được đến đỉnh cao của đại tông sư.
Khoảng cách tới “Vương” chỉ còn một bước nữa.
Hậu Thư Hạo lạnh lùng nói: “Bố, từ nhỏ bố đã dặn con, không được làm việc khi chưa chuẩn bị kỹ”.
“Lần này, bố cũng nên phái cả “Vương” của nhà họ Hậu chúng ta ra trận đi!”
Hậu Thụy Niên kinh ngạc há hốc mồm miệng.
Một chút do dự xuất hiện trên khuôn mặt ông ta.
Bốn gia tộc lớn ở thủ đô, một một thế gia đều có một “Vương”!
Chính bởi vì sự tồn tại của “Vương” mà gia tộc bọn họ mới có thể đứng vào hàng ngũ các gia tộc hàng đầu ở phía Bắc.
Hậu Thư Hạo đứng trước mặt Hậu Thụy Niên, đôi mắt hắn tràn ngập tia sắc bén và hung ác.
“Bố à! Lần này đối với chúng ta chính là trận quyết chiến!”
“Con đã liên lạc với gia đình họ Chu ở phía Nam rồi”.
“Chúng ta sẽ san bằng cấm địa Đông Hải, và khi điều đó xảy ra, chúng ta sẽ hợp lực với nhà họ Chu ở phía Nam để đóng chiếm toàn vùng phía Đông”.
“Đến lúc đó, ở trước mặt giáo chủ, bố có thể dễ nói chuyện hơn rồi”.
Hậu Thụy Niên sửng sốt.
Ông ta lùi về sau hai bước.
Ông ta kinh ngạc nhìn Hậu Thư Hạo.
“Vì sao con biết giáo chủ?”
Là người làm bố.
Là người làm chủ gia tộc.
Hậu Thụy Niên chưa bao giờ đề cập đến giáo chủ với bất cứ ai.
Ngay cả những trưởng lão trong gia tộc cũng chỉ mơ hồ biết rằng gia tộc Hậu Thị đằng sau còn có một thế lực lớn hơn.
Bây giờ đột nhiên nghe thấy tên gọi đó phát ra từ miệng của con trai mình.
Hậu Thụy Niên làm sao có thể không kinh ngạc cho được?
Khóe miệng Hậu Thư Hạo nhếch lên.
Hắn cười.
Hắn cười một cách nham hiểm.
Hắn cười một cách gian xảo.
“Bởi vì, con là thiên tài!!”
Hậu Thụy Niên do dự một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
“Được, lần này nhất định phải san bằng toàn bộ Đông Hải”.
......
Trời vừa sáng.
Trại huấn luện Lang Huyệt đã hoạt động sôi nổi.
Các thành viên trong đội huấn luyện ở đây đều nghiêm khắc rèn luyện bản thân mỗi ngày, hoàn toàn tuân theo kế hoạch huấn luyện do Lý Phong vạch ra và từng bước phá bỏ giới hạn của bản thân.
Ở giữa bãi cát.
Em họ của Triệu Tứ, Triệu Tiền.
Hai bàn tay rũ xuống như một cây gậy, cắm thẳng vào cát.
Rất nhiều thành viên tập luyện chạy qua.
Có người tò mò hỏi.
“Thằng nhóc Triệu Tiền này đứng đây gần hai tiếng rồi, không hề nhúc nhích gì, đang luyện gì thế?”
“Không biết nữa, từ khi lấy vợ, tôi luôn cảm thấy thằng nhóc này có gì đó không ổn, mỗi ngày đều âm thầm bí mật tập luyện gì đó”.
“Mấy người không biết đâu, tôi nghe nói, đại ca đã tiến hành một cuộc huấn luyện đặc biệt dành cho Triệu Tiền”.
“Gì cơ!? Còn có chuyện tốt như vậy được á”.
“Tốt cái con khỉ! Cậu có bản lĩnh thì làm tàn phế hai tay giống như Triệu Tiền đi!”
“Thôi bỏ đi, tôi nghĩ mình vẫn nên chăm chỉ tập luyện theo chương trình huấn luyện này thôi!”
Khi mọi người xung quanh đang rì rầm bán tán.
Đột nhiên!
Cả chục chiếc xe từ bên ngoài lao đến.
Danh Sách Chương: