Ngay lúc đó, người đàn ông kia hét lên thảm thiết.
Phiến lá kia chỉ cần dùng tay uốn nhẹ là đã cong. Một phiến lá vụn mà lại giống như con dao ghim thẳng vào vai người đàn ông!
“Thật không hổ danh là Ngâm Phong Nhất Kiếm”!
“Đỉnh thật! Cuối cùng hôm nay cũng gặp được cao thủ rồi!”
Có không ít người hô to.
Còn có một số người lại bình tĩnh đứng nhìn.
Hiển nhiên rằng họ đã quen với những việc này của Tống Viễn rồi.
Điều họ muốn thấy nhất bây giờ là để Tống Viễn rút thanh kiếm trong truyền thuyết kia ra!
Họ muốn thấy máu! Họ muốn lấy đầu của Lý Phong!
Tống Viễn nhìn Lý Phong với dáng vẻ của cao thủ.
Hắn nói một cách hiên ngang: “Nể tình mày là hậu bối, theo quy tắc giang hồ, tao sẽ nhường mày ba chiêu”.
Lúc này Lý Phong giơ ngón trỏ tay phải của mình ra.
“Tôi sẽ dùng ngón tay này khiến ông chết trước mặt chủ mình trong vòng ba chiêu”.
“Ngông cuồng!”
“Vô lễ!”
Tống Viễn thét hai tiếng thật to.
Tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng “keng” của bảo kiếm.
Cuối cùng cũng rút kiếm ra rồi!
Ánh sáng!
Ánh kiếm ác liệt!
Ngay lúc kiếm được rút ra đã nhắm thẳng vào yết hầu của Lý Phong.
“Xoẹt!”
Thanh kiếm xuyên qua không khí.
Kiếm và Tống Viễn như hóa thành một, biến thành luồng ánh sáng thẳng tắp, nhắm tới yết hầu của Lý Phong!
Đúng là một kiếm trúng ngay chỗ hiểm!
Ngay lúc này, tất cả cao thủ đều chăm chú, tập trung hết ánh nhìn vào khung cảnh khó có được này.
Họ đang ghi nhớ lấy khoảnh khắc này.
Họ muốn khắc ghi khung cảnh này vào sâu trong trí óc.
Họ cũng đều mong chờ đến lúc thanh bảo kiếm đâm xuyên qua yết hầu của Lý Phong.
Lý Phong sẽ kêu la thảm thiết thế nào!?
Vào lúc này, Lý Phong vẫn không hề động đậy.
Trong nháy mắt kiếm đã tới rồi!
Đột nhiên Lý Phong di chuyển!
Ngón tay anh khẽ cong lên.
Bắn!
“Keng!”
Móng tay bắn lên mũi kiếm, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Đoàng!”
Lanh lảnh!
Vui tai!
Tiếc là mọi người không nghe được tiếng la hét thảm thiết của Lý Phong.
Thanh bảo kiếm chỉ cần rút ra là thấy máu kia không đâm trúng yết hầu Lý Phong.
Vì nó vỡ tan rồi.
Tan thành từng mảnh!
Trước ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, Lý Phong và Tống Viễn lướt qua nhau.
Mà ngón tay của Lý Phong cũng mau chóng đặt trên đầu Tống Viễn.
Ngón tay lại cong lại lần nữa.
Bắn!
“Ầm!”
Tiếng vang tựa như xe đâm!
Trong nháy mắt, cơ thể nhẹ nhàng của Tống Viễn như bị chiếc xe container đâm phải.
Ngay lúc ấy, hắn ngã bay ra!
Mà vừa hay nơi hắn tiếp đất lại là chỗ của Tống Đình Kiệt đang đứng bên hồ!
Quá nhanh!
Tống Đình Kiệt và đám cao thủ đứng cạnh anh ta còn chưa kịp phản ứng, Tống Viễn đã ở ngay trước mắt!
“Ầm!”
Tống Viễn tựa như một viên đạn pháo, đập vào người Tống Đình Kiệt một cách nặng nề.
Hai kẻ nằm xếp chồng lên nhau.
Đụng gãy cả một cái cây.
Đụng hỏng cả một sạp hàng.
Đụng vỡ bức tường nhà vệ sinh công cộng bên cạnh.
Há hốc miệng!
Cằm mọi người rơi ra đầy đất rồi.
Sao lại thế được?
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao Tống Viễn lại ra nông nỗi này?
Đợi đến khi mọi người hoàn hồn lại được mới biết từ đầu đến cuối, Lý Phong vẫn đứng trên đầu chiếc thuyền con vịt, chưa từng di chuyển.
Gió lạnh lùa qua lớp tay áo đơn giản của Lý Phong, mang theo một phiến lá cây xanh ngắt.
Lý Phong nhìn Tống Viễn còn đang bò dậy, bình tĩnh nói: “Mày vừa mới nói kiếm ra khỏi vỏ là sẽ có máu chảy, giờ tao sẽ cho mày thỏa mãn tâm nguyện”.
Lúc này, ngón trỏ của Lý Phong cong như con tôm, dần cong lại.
Phiến lá xanh kia cũng bay đến trước mặt anh.
Bắn!
Vào lúc móng tay chạm đến cuống lá, phiến lá mỏng cũng biến thành một chiếc bóng.
Bất ngờ!
Nhanh chóng!
“Vút!”
Tống Viễn vừa mới đứng vững còn chưa kịp phản ứng, vô cùng bất ngờ!
“Vèo!”
Trong chớp mắt, lá cây đâm vào lồ ng ngực hắn, xuyên hẳn qua lưng!
Cùng lúc đó, phiến lá cũng đâm vào yết hầu của Tống Đình Kiệt đằng sau!
Một phiến lá lấy mạng hai người!
Nhãn cầu của Tống Viễn dần mở to.
Cho đến lúc đó hắn mới nhận ra.
Hắn giơ tay ôm lấy lồ ng ngực đầy máu, ngơ ngẩn nhìn Lý Phong.
Một phiến lá nho nhỏ không chỉ phá nát sự kiêu ngạo của hắn, mà còn xuyên qua cả lồ ng ngực hắn, hại chết cả cậu hai ở đằng sau!
“Bịch!”
Hắn nghe thấy tiếng cậu hai ngã ra đất.
Khóe mắt Tống Viễn chảy ra hai hàng nước mắt, cứ thế chảy xuống.
Ban đầu nước mắt trong suốt, nhưng dần được thay thế bởi hàng máu đỏ tươi.
Tống Viễn đứng yên đó, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Phong đang đứng trước mặt.
Mà chiếc thuyền con vịt vẫn cứ nổi lênh đênh giữa hồ, không hề di chuyển.
Nhưng dòng nước hồ nhân tạo luôn luôn chuyển động.
Lý Phong có thể lẳng lặng giữ cho chiếc thuyền con vịt cố định trên mặt hồ.
Tống Viễn không thể làm được điều này!
Đừng nói là Tống Viễn, dù có là mười cao thủ Bắc Phương tới cũng không làm được!
Tống Viễn hối hận, thực sự hối hận rồi!
Tại sao vừa nãy hắn lại không phát hiện ra chứ?
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra mình chỉ là một thằng hề mà thôi!
Cho đến giây phút này, cuối cùng hắn cũng biết tại sao Ngụy Tiêu Dương lại thua Lý Phong.
Hắn cũng biết được tại sao Đông Hải lại vùng dậy mạnh mẽ trong thời gian ngắn như vậy, tại sao thế giới ngầm ở Đông Hải lại vững chắc như thế!
Vì người đứng trước mắt hắn đây đến từ nơi đó!
Hồng Hải!!
Hắn hối hận vì đã mang cậu hai đến Giang Châu.
Không có cậu hai, thì tương lai của nhà họ Tống tiêu tùng rồi!
Trước lúc chết, Tống Viễn hỏi Lý Phong: “Tao muốn biết mày đã dùng bao nhiêu sức lực với ngón tay kia”?
Lý Phong nhàn nhạt trả lời: “Động ngón tay còn phải dùng sức à”?
Danh Sách Chương: