Bác sĩ lắc đầu: "Tôi cũng không chắc”.
Sau đó, bác sĩ kiểm tra đơn giản cho Hứa An Thái rồi cùng y tá rời đi.
Nhìn Hứa An Thái trên giường bệnh, trong lòng Hứa Hiếu Dương trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Lúc này, cánh cửa vừa đóng lại được đẩy ra.
Hứa Hiếu Dương quay đầu lại, nhìn thấy ngoài cửa có mấy người đàn ông đi vào.
"Các người là ai? Các người định làm gì?"
Những người này cao lớn, dũng mãnh, nhìn có vẻ hung dữ, không mấy thiện cảm. ngôn tình tổng tài
Ngay khi Hứa Hiếu Dương vừa nói xong, thì tiếng cười của Hứa Hải Phong từ ngoài cửa truyền đến.
Hứa Hải Phong tươi cười bước vào: "Chủ tịch Hứa, đã lâu không gặp, mày thay đổi nhiều đấy!"
"Nhìn bộ quần áo trên người của mày kìa, nhãn hiệu nổi tiếng, còn đắt hơn của tao nữa”.
“Anh, anh định làm gì?”, Hứa Hiếu Dương khẽ cau mày, trầm giọng ngắt lời.
"Ôi, đứa em trai tốt của tao! Đến khi nào mày mới khôn ra được đây?"
"Hay có thể nói là, cả nhà mày là một lũ ngu”.
"Từ nhỏ tao chỉ giả bộ ngoan ngoãn thôi, tao muốn gì, ông già đều cho tao hết”.
"Còn mày, rõ ràng là con ruột đấy nhưng đồ ăn đồ dùng đều là đồ thừa của tao”.
Trong khi nói chuyện, Hứa Hải Phong trực tiếp ngồi lên giường bệnh của Hứa An Thái.
"Anh xuống khỏi giường bệnh đi, có chuyện gì thì nói với tôi, đừng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bố”.
“Nghỉ ngơi?”, Hứa Hải Phong chế nhạo: “Lão già này hôm nay không cần nghỉ ngơi. Hôm nay mày và ông ta sẽ chết ở đây”.
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Hứa Hải Phong đập đập Hứa An Thái trên giường bệnh vài cái: "Nhìn xem, lão già đã cứng như đá rồi”.
"Đồ khốn, xuống mau!"
Trong lúc gầm thét, Hứa Hiếu Dương vươn tay ra định kéo Hứa Hải Phong xuống.
Thì một người đàn ông to lớn lao lên và đá mạnh vào người Hứa Hiếu Dương.
Hứa Hiếu Dương ngã lăn quay vào trong góc.
Hứa Hải Phong tiến lên, nhìn Hứa Hiếu Dương trịnh thượng nói: "Tao nói cho mày biết, là tao đưa lão già đến viện, vết thương trên trán lão cũng do tao làm đấy”.
"Tại sao? Tại sao anh lại trở nên như thế này?"
Không thể tin được!
Hứa Hiếu Dương chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Hải Phong lại trở nên như thế này.
Trên đường tới đây vừa rồi, ông ấy vẫn muốn cùng Hứa Hải Phong ngồi xuống nói chuyện vui vẻ.
Gần đây, ông ấy biết được từ một số đối tác kinh doanh rằng tình hình hiện tại bên Hứa Hải Phong không tốt lắm.
Nên ông ấy vốn là muốn sử dụng các nguồn lực hiện có của mình để giúp đỡ họ.
Nhưng ông ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Hải Phong lại điên như vậy!
"Tao thành như thế này, không phải đều tại mày sao!"
Gầm!
Hứa Hải Phong gầm lên như một kẻ điên!
"Hôm nay mày đã đến đây rồi thì vào quan tài với lão già kia luôn đi!"
Nghe vậy, vài tên đàn ông to con ở cửa cười gằn vây lấy ông ấy.
Hứa Hiếu Dương đứng lên, nhìn chằm chằm vào Hứa Hải Phong nói: "Anh cho rằng nếu đánh gục tôi, thì tập đoàn Lăng Tiêu sẽ sụp đổ sao?"
"Tôi nói cho anh biết, tập đoàn Lăng Tiêu không phải của riêng tôi, con gái tôi, con rể tôi và con trai tôi đều sẽ thừa kế nó!"
"Hahahaha …”, Hứa Hải Phong cười lớn: "Đừng có nói đến thằng con rác rưởi của mày nữa đi”.
"Tao đương nhiên cũng sẽ không tha cho Lý Phong, năm đó tao là người đưa hắn vào nhà mày, nên tao đương nhiên sẽ đuổi cổ hắn đi”.
"Chỉ là khi đá hắn ra ngoài, thì hắn đã là một cái xác rồi”.
"Về phần con gái và bà vợ quê mùa của mày”.
"Gần đây, tao và con trai tao đã chơi chán mấy đứa lòe loẹt diêm dúa rồi. Thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng tốt".
"Bây giờ mày tưởng tượng đi. Tao sẽ lột sạch quần áo chúng, vắt kiệt chúng trên giường, sau đó ném xuống tầng hầm cho chúng chết đói vài ngày”.
"Phương pháp này giống như nuôi chó vậy. Khi đói quá, chúng sẽ quỳ xuống cầu xin tao cho chúng ăn".
"Cầu xin tao cho chúng mặc quần áo, ngoan ngoãn như những con chó”.
"Nếu tao rộng lượng, có lẽ tao sẽ để con gái của mày sinh cho tao một đứa con trai”.
"Chỉ tiếc là lúc đó mày đã xanh cỏ rồi! Hahaha, hahahaha …”
Tiếng cười như điên dại!
"Ách!"
Đột nhiên cổ họng của Hứa Hải Phong bị túm lấy từ phía sau!
Tiếng cười của ông ta đột ngột dừng lại.
Hứa Hiếu Dương ngạc nhiên khi thấy Lý Phong đứng sau Hứa Hải Phong!
Cùng lúc đó, Triệu Tứ cũng từ bên ngoài vội vàng đi vào.
Danh Sách Chương: