Tạ Quỳnh mỉm cười, dùng sức véo cánh tay hắn.
Cái gì làm sao bây giờ? Nàng nên làm cái gì mới tốt bây giờ.
Cái tủ này cũng chỉ cao mới một tấc vuông, đủ để hai người trốn vào, không đủ cho Tạ Quỳnh trốn tránh thêm. Tạ Trọng Sơn muốn kề sát nàng thì kề sát được ngay, cũng không sợ nàng đưa tay véo.
Tạ Quỳnh và Tạ Trọng Sơn vốn là có cơ hội đi ra ngoài.
Lúc Trác Y và La Chu vừa mới vào nhà, hoặc là khi hai người còn dây dưa khóc lóc, bọn họ đều có thể mở tủ ra, thoải mái xin chào rồi nói cũng đã tối muộn rồi, hai người sẽ tự đi về vương phủ trước, không quấy rầy vương tử ôn chuyện tâm sự với Trác Y.
Sau đó lại phủi mông chạy lấy người.
Nhưng hiện tại bên ngoài đang có vương thất loạn luân, màn diễn hoàng tẩu bức gian tiểu thúc đã được khua chiêng gõ trống xướng lên, bây giờ lại càng khó khắn hơn nữa.
Tạ Quỳnh chỉ có thể chịu đựng, tùy ý để cho tay Tạ Trọng Sơn sờ từng chút một về phía trước, sờ tấm vải bọc bầu ngực của nàng lại, rồi lại đưa tay vào phía dưới bọc ngực nàng, nâng một bên vú nàng lên rồi xoa nắn. Trong cái tủ này chỉ có hơi thở đè nén của nàng và thiếu niên, kèm theo tiếng khóc khe khẽ. Ngón tay thô ráp mơn trớn đầu v*, một ngón tay dính chất lỏng nhầy thơm.
"Làm sao bây giờ, Trùng Nương, chỗ này của nàng lại chảy sữa rồi."
Tạ Quỳnh vô cùng kinh ngạc, vì sao Tạ Trọng Sơn có thể phát triển hai chữ vô sỉ đến mức độ đa dạng này rồi?
Giọng nói của thiếu niên vừa trầm vừa khàn, xen lên tiếng khóc mơ hồ, nghe là có vẻ như vô cùng lo lắng cho nàng. Nhưng mà tay hắn lại không kiêng nể gì, nâng vú của nàng lên một cách vừa thô bạo vừa mãnh liệt, năm ngón tay tùy ý nhấn vào sâu bên trong sự mềm mại, rồi lại buông ra bầu vú đang run rẩy, lặp lại như thế vô số lần, chất lỏng tràn ra ở đầu v* lập tức dính ướt phần vải trước ngực, nhìn càng thấy đáng thương không chịu nổi.
Tạ Trọng Sơn lại duỗi tay ra sờ dưới váy Tạ Quỳnh.
Chiếc váy dài thêu áng mây vàng hoa văn đỏ trông xinh đẹp tuyệt trần và rất quý giá, nhìn giống như mây tía đang đốt cháy dưới ngọn đèn dầu, vừa sáng vừa rực rỡ, tương đối đủ cả khí chất kiêu ngạo và quyến rũ tôn lên vẻ đẹp của Tạ Quỳnh.
Nhưng hai làn váy mỏng manh ở trong cái tủ tối tăm này không ngăn cản được thiếu niên giật mạnh vài cái, dễ dàng bị kéo rũ, bàn tay thiếu niên chui vào dưới váy chủ nhân.
"Sao chỗ này cũng có nước chảy? Trùng Nương, sao nàng lại dễ động tình thế?"
Tạ Trọng Sơn thấp giọng hỏi, giọng điệu vừa khó hiểu vừa lo lắng.
Tạ Quỳnh cắn răng cười, sao hắn không hỏi hai bàn tay đang tác oai tác quái trên người nàng đi?
"Được rồi, không sao cả, không cần lo lắng. Ta ở đây. Cho dù nàng có chảy nhiều nước hơn thì ta cũng có cách. Có phải rất khó chịu hay không?"
Tên đầu sỏ khơi dậy ngọn lửa dục vọng trong người nàng dán lên sườn mặt nàng, nhẹ nhàng thở gấp bên tai nàng. Ngón tay thon dài lại sờ soạng dưới thân nàng, chọc chọc vào da thịt
nhạy cảm ở bên ngoài cửa, khiến thân mình nàng run lên, hai múi môi thịt mới đẩy ra đã bị dính ướt rồi, lại rỉ nước ra thay nàng.
"Trùng Nương, nàng mà không có ta thì làm sao bây giờ?"
Thiếu niên nỉ non. Ngón tay nhẹ nhàng đẩy mép thịt làm phát ra tiếng nước ọp ẹp.
Mặc dù không lớn nhưng cũng đủ dâm mĩ.
Nếu không có Tạ Trọng Sơn dưới thân nàng sẽ không có tràn ra như vậy, đầu v* cũng sẽ không bị vân vê đến nỗi cứng lên và nhạy cảm như thế. Lại càng sẽ không bị chặn trong tủ quần áo, mặc cho người xoa ngực chọc huyệt, tùy ý chơi đùa.
Tạ Trọng Sơn sờ sờ vú, vô cùng muốn được tự nếm thử sữa tiết ra từ trong người nàng. Hắn muốn hôn nhẹ lên ngực nàng, liếm liếm hoa hu/y/ệt của nàng. Nhưng trong tủ quá chật chội, hắn không làm được, cũng chỉ có thể hôn nhẹ lên hai má nàng để đỡ thèm.
"Tạ Trọng Sơn, ngươi dám..."
Trong tủ chật kín, Tạ Quỳnh dựa vào cách tủ bên cạnh mà thở hổn hển.
Nhưng mà dám tự nói ra, ngón tay thon dài của thiếu niên cũng đã chọc vào.
Một tay hắn giữ vú nàng, đẩy hai luồng thịt cao ngất mềm mại mấy cái khiến chúng tuôn trào sữa ra vải trước ngực, một tay sờ lên huyệt nhỏ nhầy nhụa ở giữa hai chân nàng.