Mực Vân Châu trên giấy, ngòi bút lông bén nhọn nghiêm nghị, hạ bút lên giấy, nét chữ cứng cáp. Lang quân chấp bút nên là một việc lưu loát dễ dàng, nhưng khi viết lại là những lời tâm tình vợ chồng có ý lấy lòng. Viết khoảng năm trang lớn, có hơn phân nửa là nói kĩ về những chuyện vui khuê phòng ngày xưa: Gặp mưa mùa xuân, phu thê nắm tay nhau đứng dưới mái hiên cùng tránh mưa, ngắm sen đêm hè, Tạ Chương đã nói cái gì với hắn ta vào khi nào và ở đâu. Mùa đông cùng uống rượu, cùng ngắm tuyết và mỹ nhân. Không biết khi nào mỹ nhân về.
Đợi đến cuối cùng, chữ viết ở trong bức thư đã thay đổi, chỉ nói:
“Những tai họa hiện giờ của Tạ gia cũng không thoát khỏi quan hệ với hai họ Dương và Trần ở Uyển Thành, có cả Chương gia ở Liêu Châu nữa. Nhu Nương đừng lo lắng, cũng đừng bực bội, tạm thời cứ quay về kinh. Vi phu sẽ thượng triều xử lý chu toàn cho Tạ gia. Cho dù có đổ cả Thôi tộc cũng phải đem về bình yên cho Tạ gia. Mong nàng vạn sự bình an, hãy nhớ kỹ nhé.”
Nhu Nương là tên nhỏ của Tạ Chương.
Mong Nhu Nương bình an nhưng Nhu Nương đã không còn nữa.
Trên trang thư kia còn có hai giọt mực đen đã khô, nhìn là biết người đọc thư tràn đầy mối lo, nếu đề bút thì không thể trả lời thuyết phục.
Cuối cùng lại chỉ có thể nhảy xuống nước tự tử cho tỉnh.
Bộ dạng Thôi Lãnh phục tùng, nhìn Tạ Quỳnh đã sắp siết nát lòng bàn tay với ánh mắt thương cảm.
“Tân An công chúa có ý với ca, giờ lại là lúc Tạ hầu bị vây ở Am Thành, nàng ta đã cầu xin hoàng đế ba ngày ở Hiển Dương điện, muốn ca làm phò mà của nàng ta. Nàng cho là a tỷ nàng vì sao lại trốn ở Tạ viên trước đó? Cũng chỉ là tình thế bức bách thôi.”
Tình thế bức bách.
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Theo thông lệ Đại Ung, thị tộc trăm năm cũng ở đây. Nữ nhi Tạ thị gặp nữ vương không muốn cũng phải cúi đầu.
Hiện giờ vẫn còn gió xuân se lạnh, quần áo đơn bạc lại càng đơn bạc, u ất lớn đến mức không thể lớn hơn, cũng chỉ có thể đọng lại trong lòng như hai giọt mực đen kia.
Người hầu phía sau bưng tới một bộ áo lông chồn màu đen phủ thêm cho Thôi Lãnh.
Thiếu niên đã cao quý từ nhỏ này lại tiến lên từng bước, nhận lấy áo lông đen phát sáng lấp lánh như áng mây đêm, nhẹ nhàng khoác lên vai Tạ Quỳnh.
Thôi Lãnh có một đôi mắt vừa sáng lạn vừa lãnh liệt, bình thường chỉ mỉm cười một cách nghiêm túc, nhìn không chói mắt.
Lúc này Tạ Quỳnh ngẩng đầu si ngốc nhìn lại, lại cảm thấy ánh mắt của anh quá mức cao ngạo và sáng ngời, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy khát vọng cao lớn vô tận.
A tỷ của nàng cũng nên như thế. Lúc mới sinh ra cũng cao thượng như mây sáng sớm, sau này cũng không phải hèn mọn như trần tục.
Nước mắt Tạ Quỳnh đã khô cạn ở trong ngày xuân này rồi, lúc nói còn hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ ở trên má.
“A Lãnh. Ta muốn gả cho huynh, huynh có cưới ta hay không?”
Nàng liếc nhìn hắn, học theo bộ dạng của a tỷ, rủ xuống chiếc cổ mềm mại và mảnh khảnh của nàng, bày ra bộ dạng ngượng ngùng của thiếu nữ khép nép cho hắn ta xem.
Thôi Lãnh cong môi mà cười, cười đến mức thanh cao và kiêu ngạo, còn hơn cả ánh bình minh hàng vạn hàng nghìn lần, vẻ đẹp như mây, đúng là một lang quân tốt.
Ánh mắt hắn ta lướt qua trên người thiếu niên đứng ở phía sau Tạ Quỳnh, càng phát ra sự lạnh lẽo thấu xương đến bức người, lúc này mới lộ ra sự kiêu căng và uy nghiêm của lang quân thế gia.
“Nàng thật sự muốn gả cho ta à?”
Hắn ta lại dịu dàng hỏi.
Tạ Quỳnh nghiêng đầu cười với Thôi Lãnh, nâng tay che lại bàn tay vẫn đang phủ trên vai mình.
“Ta muốn gả cho huynh. Ta vẫn luôn ái mộ huynh, trước giờ cũng chỉ là ta buồn bực vì huynh không đến cứu ta, giận dỗi huynh thôi. Trên đời này làm gì có ai đối xử tốt với ta như huynh đâu? Hôm qua ta đã đề cập qua với a tỷ, nhưng mà tỷ ấy nói mệt mỏi, không ngờ là…”
Tạ Quỳnh cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm, vẻ mặt muốn khóc nhưng cố nén.
Thôi Lãnh nắm tay nàng, khuôn mặt càng nhăn chặt, nàng càng vui mừng hơn. Nàng phải nhanh chóng gả cho Thôi Lãnh, muốn hắn ta vì nàng mà đánh đổ Thôi tộc, giải oan cho Tạ gia.
Trên người thiếu niên mặc áo màu lam càng phát ra mùi hương lạnh lẽo ngập tràn khoang mũi, bước chân nhẹ không thể nghe thấy càng lúc càng đi xa.
Trong khoảnh khắc đó, chỉ còn lại Trùng Nương Tạ thị trong lòng của thiếu niên tuấn tú như ngọc, trong lòng nàng lại đang âm thầm làm nũng với a tỷ đã chết.
A tỷ a tỷ, đừng trách muội không nghe lời. Nếu thật sự muốn trách muội, tỷ hãy nhớ rằng từ nhỏ muội đã mất cha mẹ, ta không có cha nương dạy dỗ cho nên tính tình mới bất hảo ngạo mạn, lại còn cố chấp vụng về.
Muội chỉ là muốn gả cho Thôi Lãnh, chỉ là muốn quay về Uyển Thành, chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy từng người từng người một đã hại tỷ chết đi.
Ngày ấy Trùng Nương Tạ thị đã cầu nguyện tất cả các chư thiên thần phật trong trái tim mình, hy vọng rằng kiếp sau a tỷ Tạ Chương sẽ có một cuộc sống suôn sẻ, một đời bình an không có ai bắt nạt. Thứ hai là hy vọng cha nương trên trời có linh che chở nhân duyên của nàng được thuận lợi và và cưới một con rể tốt. Thứ ba là hy vọng rằng tổ tiên của Tạ gia sẽ hiển lộ thần uy, ban cho nàng sức mạnh to lớn để báo thù cho gia tộc.
Nàng không nhắc tới Tạ Trọng Sơn trong một câu nào, quả thật cũng chưa nghĩ tới hắn một lần nào.