Lại là âm thanh này, lại gọi nhũ danh của nàng.
Giống như có hàng ngàn con sâu nhỏ đang bò trên người, Tạ Quỳnh còn chưa mở mắt thì trong lòng đã dâng lên một sự chán ghét, buồn nôn và lạnh lẽo.
“Trùng nương?”
Tiếng gọi kia lại vang lên.
“Đừng kêu!”
Tạ Quỳnh quát lên bảo ngưng gọi lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tạ Trọng Sơn đang cau mày ngồi xổm trước tháp.
Cách một bức sa thêu tuyến vàng.
Vết thương trên má của thiếu niên đã hơi khép lại, chỉ là vết máu kia vẫn chưa lau đi. Tạ Quỳnh nhìn thấy màu đỏ kia thì cảm thấy hơi buồn nôn.
“Nơi này là nơi nào đây?”
Trên người Tạ Quỳnh cảm thấy nóng lên, lại muốn hôn mê như cũ.
Nhìn thấy khuôn mặt không có biểu cảm gì của Tạ Trọng Sơn, nàng càng cảm thấy khó chịu hơn.
Không biết hắn đã đưa nàng tới nơi nào. Trên áo ngủ bằng gấm còn có một chút mùi hương khiến cho nàng đau đầu, còn có cách bài trí kiểu được sơn màu xanh và vàng khắp phòng này, càng nhìn càng thấy quen mắt.
“Nhiên hương các.”
Tạ Trọng Sơn cúi đầu đáp. Nhận ra người ở trên giường không thích mình, hắn lui lại phía sau vài bước.
“Ngươi điên rồi à? Sao lại đưa ta tới chỗ này? Ngươi muốn làm cái gì?”
Tạ Quỳnh trừng mắt với Tạ Trọng Sơn, gối mềm trong tay ném về phía hắn.
Bảo sao nàng cảm thấy nơi này hơi quen thuộc.
Chẳng lẽ Tạ Gia thất thế rồi, cả Tạ Trọng Sơn cũng sinh ra suy nghĩ khác, muốn trói buộc nàng ở nơi này hay sao?
Thật ra Tạ Trọng Sơn có muốn trốn cũng không trốn được.
“Cấm quân lùng bắt xung quanh, bên trong Uyển Thành đã không còn nơi nào để chúng ta có thể ở lại được. Phường Nhiên Hương long ngư hỗn tạp, ngài lại vừa mới chạy ra từ nơi này, không ai có thể ngờ chúng ta lại nhớ đến nơi này. Đành ủy khuất ngài ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, chờ đến rạng sáng mai mở cửa thành, chúng ta sẽ nghĩ cách trà trộn ra khỏi thành.”
“Trà trộn ra khỏi thành?”
Tạ Quỳnh nở nụ cười sầu thảm, rồi đột nhiên nhớ tới bộ dạng lúc này của Tạ viên. Nhà bị đốt, Uyển Thành cũng không thể ở. Còn có cấm quân đang lùng bắt bọn họ.
“Cấm quân… Vì sao bọn họ lại biết chúng ta ở cửa sau của Thôi gia?”
Tạ Quỳnh thấp giọng thì thào, đó là đang hỏi Tạ Trọng Sơn, cũng là đang tự hỏi chính mình.
Tạ Trọng Sơn siết chặt đao, rất biết điều mà không mở miệng.
Vì sao chỉ đưa một vòng tay vào Thôi gia mà cấm quân đã tới rồi?
Không cần Tạ Trọng Sơn nói gì thêm, Tạ Quỳnh cũng có thể hiểu rất rõ.
“Huống hồ, là ngài nói người ở nơi này bắt nạt ngài.”
Tạ Trọng Sơn cầm đao lui vào trong phòng, kéo từ trên bàn ra một thứ gì đó hắn bắt được và bị cột lại rất chặt, kéo đến trước giường của Tạ Quỳnh.
“Ưm ưm ưm!”
Miệng bị nhét chặt, “cái thứ đó” đã sớm xụi lơ thành một con sâu thịt rồi, không phải phụ nhân đẫy đà trang điểm cho Tạ Quỳnh kia thì còn có thể là ai nữa?
“Bà ta hắn là người chủ sự của Nhiên Hương phường. Trùng nương, ngài muốn xử lý bà ta như thế nào?”
Trên mặt Tạ Trọng Sơn dính máu, trong tay còn cầm theo đao.
Phụ nhân đẫy đà bắt đầu giãy dụa điên cuồng ở trên mặt đất.
“Ta…”
Tạ Quỳnh lén sờ lên trước ngực. Quần áo vẫn còn nguyên, phần vải trước ngực thì đã ướt đẫm.
Cũng không biết rốt cuộc Tạ Trọng Sơn có biết sự khác thường trên người nàng không.
Nàng hắng giọng một chút.
“Lấy thứ trong miệng bà ta ra đi, ta có việc cần phải tra hỏi bà ta.”
“Nhưng mà…”
Hình như Tạ Trọng Sơn có chút do dự.
“Còn không mau làm theo?”
Tạ Quỳnh lại muốn tức giận.
Tạ Trọng Sơn cuối cùng vẫn thỏa hiệp, hắn chỉ đao vào phụ nhân kia.
“Nếu ngươi dám kêu bậy…”
Đao của hắn còn thu ở trong vỏ cũng đã đủ làm cho phụ nhân kia sợ tới mức ngay cả kêu cũng không dám kêu nữa.
Lúc này Tạ Trọng Sơn mới lấy nhúm vải nhét trong miệng phụ nhân ra.
“Nữ lang tha mạng. Thân phận ngài cao quý, xin hãy giơ cao đánh khẽ tha cho nô một mạng đi, nô…”
Phụ nhân lúc trước còn vênh mặt hất hàm ở trước mặt Tạ Quỳnh, lúc này chỉ còn là một kẻ đáng thương chỉ biết cầu xin tha thứ.
Tạ Quỳnh bị giọng nói làm đau đầu, nàng chau mày, Tạ Trọng Sơn lại dùng vỏ đao chỉ vào phụ nhân.
Bên trong lập tức trở lại thanh tịnh.
Tạ Quỳnh bắt đầu hỏi: “Ta hỏi ngươi, hương dược lúc trước ngươi cho ta dùng rốt cuộc là thứ gì, giải dược đang ở đâu?”
Khi phụ nhân kia không được phép nói thì bà ta liên tục cầu xin tha thứ, bây giờ cho bà ta nói chuyện rồi thì bà ta lại không nói nên lời.
“Cái này…”
“Nói mau.”
Tạ Trọng Sơn quơ quơ vỏ đao.
“Hương dược kia là đặc sản phương Tây, quả thật là do một vị đại nhân đưa cho nô. Hắn chỉ nói thứ này có thể làm cho nữ tử chưa mang thai tiết ra sữa, cũng chỉ là một thứ đồ chơi trợ hứng trên giường. Cũng không nhắc tới giải dược gì cả…”
Phụ nhân nước mắt giàn giụa.
“Không có giải dược? Vậy là ai giao hương dược cho ngươi? Còn nữa, chỗ đó của ta… bị căng đau, trên người cũng không được thoải mái, phải làm như thế nào mới có thể giải?”
Tạ Quỳnh xấu hổ hỏi.
Nàng ôm ngực, chỗ căng đau trên ngực càng phát ra rõ hơn, mà cảm giác ướt át nhầy dính dưới tay cũng làm nàng càng thấy khó chịu hơn. Tầm mắt của thiếu niên cầm đao dưới giường như có như không càng làm cho nàng thấy nôn nóng hơn.